Kăply nhìn cái trán hói bóng lưỡng của thầy Hailixiro, càng bóng hơn khi nhìn qua quả cầu pha lê, bất chợt cảm thấy ghét thầy ghê gớm, mặc dù nó không hiểu tại sao nó lại có thứ tình cảm đó.
Kăply chỉ hiểu ra khi thám tử Eakar lên tiếng như cắt nghĩa giùm nó:
- Ông Bamuri, chúng tôi rất thông cảm với tâm trạng của ông. Nhưng tôi cũng muốn nói cho ông biết rằng không phải vì ông khoái giết người mà chúng tôi cũng coi mạng người như cỏ rác đâu.
Quay về phía cô Kemli Trinh, nhà thám tử gằn giọng:
- Còn chị, dù chị không phải là một trong những sứ giả của Bastu, nhưng đã là người của phe Hắc Ám, tôi nghĩ rằng chỗ thích hợp nhất của chị là Cục an ninh. Chị không trốn tránh được đâu!
- Không! Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người của phe Hắc Ám! – Cô Kemli Trinh lại rên lên oan ức.
Eakar lạnh lùng:
- Nguyên tắc làm việc của chúng tôi là dựa trên hành động chứ không dựa trên lời nói.
Cô Kemli Trinh cào tay lên mái tóc, miệng méo đi:
- Trời ơi, nếu tôi là người của phe Hắc Ám, việc gì tôi phải ra đầu thú trong khi bản thân tôi chưa hề bị nghi ngờ.
- Tôi đã nghi ngờ chị từ lâu rồi, chị Kemli!
Thầy N’Trang Long thình lình cất tiếng, từ khi thầy Haifai khởi động quả cầu polygo, đến bây giờ bọn trẻ mới thấy thầy mở miệng. Vẫn với giọng từ tốn, thầy chậm rãi tiếp:
- Chị biết tôi nghi ngờ chị từ lúc nào không, chị Kemli?
Không đợi cô Kemli Trinh trả lời, thầy nói luôn:
- Từ cái đêm đầu tiên tôi nghe tiếng thét phát ra từ phòng chị. Sau đó, cứ cách dăm ba ngày tôi lại được nghe tiếng thét đó. Ngay tối hôm qua cũng vậy. Mà không chỉ mình tôi, – thầy N’Trang Long khẽ lướt mắt qua những người trong phòng – các thầy cô khác hình như cũng đều nghe thấy. Tôi nói vậy không biết có đúng không!
- Đúng là như vậy, ngài hiệu trưởng. – Cô Cafeli Chil nhanh nhẩu xác nhận. – Và tôi cũng đã hỏi chị Kemli. Chị bảo là gần đây chị mắc một chứng nhức đầu kỳ lạ.
Thầy Đi Pri không nói gì nhưng căn cứ vào cái gật đầu khẽ của thầy, có thể kết luận là thầy đã biết về chứng bệnh của cô Kemli Trinh.
- Nếu vậy thì tôi xin phép bày tỏ ý nghĩ nhỏ nhoi của tôi. – Thầy N’Trang Long mỉm cười. – Rằng tôi cũng rất lấy làm kỳ lạ về căn bệnh kỳ lạ của chị Kemli. Một người bị chứng nhức đầu hành hạ triền miên như vậy theo lẽ thường phải đến chỗ pháp sư Lăk mới phải. Đằng này chị Kemli dường như không biết trong trường Đămri có một nơi gọi là phòng y tế.
Thầy đưa mắt nhìn pháp sư Lăk, tinh quái hỏi:
- Hay ông Lăk đã làm gì khiến cho chị Kemli không muốn nhìn mặt ông?
- Không có đâu, thưa ngài. – Pháp sư Lăk cúi đầu đáp, không phải vì lễ phép mà chính vì muốn che giấu vẻ mặt ửng đỏ của mình trước câu trêu ghẹo của thầy hiệu trưởng.
- Thế nào hở chị Kemli? – Thám tử Eakar rọi cái nhìn quanh gương mặt cô Kemli Trinh như đang quan sát một con thú sa bẫy – Chị giải thích như thế nào về những gì ngài hiệu trưởng vừa nói?
- Tôi chẳng có gì để giải thích hết! – Cô Kemli Trinh bất ngờ trở nên ương ngạnh – Đơn giản là tôi bị nhức đầu, có vậy thôi. Tôi không nghĩ có ai đó chưa bao giờ bị chứng bệnh này làm khổ!
- Nhưng tại sao chị không đến nhờ ông Lăk giúp đỡ? – Eakar không buông tha con mồi. – Tôi nghĩ ông ta…
- Ông Eakar! – Cô Kemli Trinh ngắt lời một cách thô bạo, trông cô có vẻ sẵn sàng ăn thua đủ với nhà thám tử. – Đâu phải người nào đau ốm cũng khoái mò tới bệnh viện! Chẳng lẽ ngay cả điều thông thường đó, ông cũng không hiểu?
Trước sự phản công kịch liệt của cô Kemli Trinh, Eakar lúng túng đến mức mặt ông bắt đầu giống quả cà chua chín.
- Cứ coi như là chị có lý, chị Kemli. – Thầy N’Trang Long đành phải giải vây cho nhà thám tử, Kăply ngạc nhiên khi trông thầy không có vẻ gì là bối rối.
Thầy nhìn cô Kemli Trinh đang xù lên như con nhím tự vệ, tay xoa xoa vầng trán rộng theo thói quen và dịu dàng hỏi:
- Nhưng ít ra chị có thể giúp tôi bớt nghĩ ngợi bằng cách nói cho chúng tôi biết tại sao chị ra đầu thú chớ hả?
- Tôi sợ, thưa ngài hiệu trưởng. – Trước cái nhìn soi mói của thầy N’Trang Long, cô Kemli Trinh khẽ liếc thầy một cái rất nhanh rồi cúi ngay xuống như thể mặt sàn dưới chân cô bữa nay đột nhiên trở nên đầy thu hút. Phải mất đến vài phút tiếp theo, tiếng nói của cô mới thì thầm vọng ra từ đằng sau màn tóc đen dày – Không khí hoảng loạn trong trường Đămri thời gian qua làm tôi sợ. Tôi e rằng cứ cái đà này, thầy Hailixiro sẽ không kềm chế được bản năng khát máu của mình.
- Rất tốt, chị Kemli. – Bàn tay thầy N’Trang Long nhảy từ trán xuống cằm, một dấu hiệu cho thấy tâm trạng của thầy vừa nhảy từ chỗ rối trí sang chỗ hài lòng, và ánh mắt thầy nhìn cô Kemli Trinh trở nên trìu mến hơn bao giờ hết. – Chị nói tiếp đi!
- Trong thời gian Bolobala hóa thành một aslang, tôi hầu như không chợp mắt được lấy một khắc. May mà cuối cùng, mọi chuyện đã chấm dứt mà không gây một tổn hại nào đáng kể.
Cô Kemli Trinh thở ra một hơi tuy rất nhẹ nhưng gần như mọi cái tai đều nghe rõ:
- Tôi sợ, tôi hối hận và tôi thành thực tin rằng nếu tôi chủ động thú tội trong khi chưa xảy ra điều gì đáng tiếc, tôi sẽ được thông cảm và tha thứ, thưa ngài.
- Chị sẽ được thông cảm và sẽ được tha thứ, chị Kemli, – thầy N’Trang Long gật đầu dễ dãi, nhưng khi nói tiếp thì giọng thầy đột ngột thay đổi, nghe cứng rắn như tiếng những gót giầy thúc ngựa cọ vào nhau – nếu như chị không nề hà gì mà không nói quách ra luôn tại làm sao mà chị muốn sát hại K’Brăk.
Ở trong văn phòng thầy hiệu trưởng, bọn trẻ đưa mắt nhìn nhau rồi lại vội vã nhìn vào quả cầu, hồi hộp chờ xem cô Kemli Trinh trả lời như thế nào. Đôi mắt sâu hút như hai đường hầm của thầy Haifai lúc này cũng lóe lên thứ ánh sáng xanh rờn rợn. Quả thực, nếu không phải là người của phe Hắc Ám, cô Kemli Trinh không có lý do gì để mưu sát tiểu chủ nhân lâu đài K’Rahlan.
Nhưng cô Kemli Trinh có vẻ như không nghe thấy câu nói của thầy N’Trang Long. Cô rúc đằng sau mái tóc như con thỏ nấp trong hang và con thỏ đó giống như là đã ngủ.
- Chị Kemli! – Thầy N’Trang Long hắng giọng. – Chị vẫn đang nghe tôi đó chớ?
- Tôi vẫn nghe, ngài hiệu trưởng. – Tiếng cô Kemli Trinh như vọng lại từ rất xa, nếu không nhận ra từng âm sắc, Kăply có thể tưởng đó là tiếng dế gáy đâu đó dưới gầm bàn.
- Thế thì chị hãy nói đi. Tại sao chị muốn hại K’Brăk?
- Tôi không thể nói được, thưa ngài. – Cô Kemli Trinh khẽ lắc đầu, rồi cô vội nói thêm như để thanh minh – Chuyện đó thiệt tình rất khó mà mở miệng…
Thầy Haifai khẽ “hừ” một tiếng. Thầy không nói gì nhưng hình như thầy bóp quả cầu mạnh hơn, Kăply thấy điều đó qua những lằn gân nổi trên lưng bàn tay thầy như những con giun và thực sự thì nó rất sợ quả cầu bị bóp vỡ vào đúng lúc này.
Nhưng một quả cầu polygo thì chắc chắn không phải là một quả cam, cho nên bọn trẻ vẫn nhìn thấy mọi người cựa quậy một cách nôn nóng trên chỗ ngồi như thể phòng y tế đột ngột giảm oxy.
- Trong hoàn cảnh khác, nếu đó đúng là chuyện khó mở miệng thì tôi cũng không đòi hỏi chị mở miệng làm gì, chị Kemli. – Thầy N’Trang Long tặc lưỡi một cái, bàn tay thầy vân vê lọn râu cằm với vẻ đắn đo – Nhưng với những gì đã xảy ra mấy ngày qua, có lẽ chị cũng biết là chị không thể không mở miệng. Cho tới lúc này, tôi vẫn tin rằng chị nói ra ở đây dù sao cũng tốt hơn là nói điều đó ở Cục an ninh.
Ba từ “Cục an ninh” đối với cô Kemli Trinh có tác dụng rõ rệt. Cô hớt hải chui ra khỏi mái tóc của mình, giọng hổn hển như thể giữa bên trong và bên ngoài bức màn tóc là một quãng đường dài dằng dặc và cô phải vô cùng vất vả để vượt qua:
- Không! Không! Tôi sẽ nói… tôi nói ngay…
Rồi không đợi thầy N’Trang Long thúc giục, cô nói thật nhanh, như thể tin rằng nói như thế thì bí mật của cô vẫn còn được giấu kín.
Cô nói nhanh đến mức Kăply có cảm tưởng từng tiếng dính vào nhau nhưng dù sao thì rốt cuộc nó vẫn nghe được điều cô muốn nói:
- Ngài biết không, ngài hiệu trưởng. Trước đây, có một thời tôi yêu say đắm K’Rahlan…
Cô dừng lại như để cho bớt sốc rồi nặng nề nói tiếp:
- Cho đến trước khi Ka Ming thình lình xuất hiện giữa hai chúng tôi, tôi vẫn tuyệt đối nghĩ rằng anh ấy là của tôi.
Căn cứ vào cái cách những người trong phòng y tế giật nảy người và sửng sốt nhìn nhau, Kăply biết rằng câu chuyện tình cảm giữa cô Kemli Trinh và thủ lĩnh phe Ánh Sáng K’Rahlan là điều tuyệt mật. Bên cạnh nó, Êmê và K’Tub cũng chìa bộ mặt phải nói là hết sức đờ đẫn vào mắt nhau như thể xem thử đứa nào lăn ra xỉu trước.
- Ra là thế! – Cô Cafeli Chil thở dài, và nhìn cô Kemli Trinh bằng ánh mắt thông cảm chỉ có giữa những người phụ nữ bất hạnh với nhau. Rồi như không đừng được, cô thốt lên đầy cảm khái. – Ôi, bọn đàn ông!
Tiếng than đầy phiền muộn của cô Cafeli Chil khiến đám phù thủy đàn ông ngồi quanh đó nhăn mặt và nếu Kăply tự tin vào thị lực của mình thì nó hẳn thấy pháp sư Lăk là người nhăn nhó nhiều nhất và lâu nhất.
Sau khi bộc bạch nỗi lòng, dù chỉ bằng hai câu ngắn ngủn và nói nhanh như gió, gương mặt cô Kemli Trinh trở nên ảm đạm và ngay sau đó, đầu cô lại rơi xuống trên hai cánh tay như thể cô bị chính nỗi đau của mình đánh gục.
Như thông lệ, trong trường hợp không ai dám là người lên tiếng trước, thám tử Eakar tự cho phép mình phá vỡ không khí ngột ngạt:
- Dù sao thì cũng không nên vì thế mà làm hại con trai của K’Rahlan, chị Kemli à.
- Chị Kemli đã thấy được sai lầm của mình rồi, ông Eakar, – thầy N’Trang Long chặn nhà thám tử lại trước khi ông ta có đủ thì giờ thốt tiếp một lời phê phán không đúng lúc khác – mặc dù chị ta có thể biện minh rằng sở dĩ chị ta bị kích động đến mức rồ dại như vậy chẳng qua do thằng nhóc K’Brăk có khuôn mặt quá giống con người bạc bẽo K’Rahlan. Lẽ ra ông phải thấy rằng đối với một phụ nữ, việc bộc lộ tâm sự thầm kín vùi sâu trong đáy lòng là một hành động vượt quá sức mình, thậm chí có thể xem là một sự hy sinh lớn lao. Riêng cá nhân tôi, tôi xin gửi đến chị lòng biết ơn sâu sắc nhất của tôi, chị Kemli…
- Nhưng thưa ngài hiệu trưởng, – đến lượt thám tử Eakar cắt lời thầy N’Trang Long, vội vã như sợ thầy sẽ tuyên bố bế mạc trước khi ông kịp nêu thắc mắc cuối cùng – tôi vẫn chưa rõ bằng cách nào chị Kemli có thể biết được thân phận của Bamuri dưới lốt Hailixiro.
- Không có gì khó hiểu hết, ông Eakar. – Không ngẩng đầu lên, cô Kemli Trinh trả lời nhà thám tử từ đâu đó chỗ hai cánh tay khoanh tròn trước ngực. – Trước đây, trong một lần tình cờ lạc vào tiệm Những Dấu Hỏi, tôi đã nhìn thấy Bamuri ở đó.
- Nhưng làm sao chị biết hắn là một ma cà rồng thuần hóa?
Cô Kemli đáp không cần suy nghĩ:
- Tại bữa đó hắn nổi hứng chơi ngông. Cũng có thể do đang túng tiền, hắn đã đem tấm thẻ Cục an ninh cấp cho hắn ra đánh đố. Rốt cuộc không ai đáp đúng đó là thẻ gì, hắn hốt được một số tiền lớn nhưng nguồn gốc xuất thân bị bại lộ.
Cô từ từ ngước lên và đưa tay vén tóc để có thể ném về chỗ thầy Hailixiro đang ngồi một cái nhìn khinh bỉ:
- Hắn tìm cách chạy chọt để lọt được vào trường Đămri chắc là do lão Luclac đuổi việc hắn sau vụ đó chứ chẳng phải do hắn yêu thích trẻ con gì hết.
Khẽ liếc thầy Hailixiro đang cố nhét chiếc đầu thụt sâu vào giữa hai vai trước lời tố cáo của cô Kemli Trinh, thầy N’Trang Long chậm rãi đứng lên và tuyên bố bằng giọng hài lòng thấy rõ:
- Mọi chuyện như vậy là minh bạch rồi, chị Kemli. Tôi nghĩ vụ Bolobala đến đây có thể khép lại được rồi. Do thân phận đặc biệt của mình, thầy Hailixiro, à quên, ông Bamuri sẽ buộc phải rời khỏi trường Đămri, dù tôi thành thực tin ông có khả năng sư phạm xuất sắc. Sáng sớm ngày mai, thám tử Eakar sẽ đưa ông đi và ông sẽ chịu sự quản lý của Cục an ninh như thời gian trước khi ông trốn vào tiệm Những Dấu Hỏi.
Thầy chà hai bàn tay to tướng vào nhau làm phát ra những tiếng xào xạc êm tai, thong thả tiếp:
- Về trường hợp chị Kemli, hành động nông nổi vừa qua xuất phát từ động cơ cá nhân và chưa gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, đặc biệt không liên quan gì đến những kế hoạch đen tối của phe Hắc Ám nên tôi thấy không cần thiết phải giao cho Cục an ninh. Tôi sẽ tường trình trường hợp của chị lên cấp trên, Bộ giáo dục sẽ xem xét và có hình thức kỷ luật thích hợp.
- Ngài hiệu trưởng… – Thám tử Eakar kêu lên bất bình.
- Ông Eakar! – Thầy N’Trang Long thở phì một cái. – Tôi tưởng ông không nên chen vào chuyện nội bộ của trường Đămri thì hay hơn.
Thầy quay sang nhà thám tử, tay cầm vạt áo chùng phất mạnh một cái làm dải áo tím tung lên như trong một màn múa lụa, nghiêm trang nói:
- Nếu ông muốn nghe thêm một câu nữa thì tôi sẵn sàng nói với ông là: Buổi làm việc hôm nay đến đây là kết thúc, xin mời mọi người tự do ra về!
Trong văn phòng thầy hiệu trưởng, thầy Haifai lặng lẽ nhấc tay khỏi quả cầu và Kăply thấy rõ khi bàn tay thầy vừa rời ra, những hình ảnh trên các mặt thủy tinh lập tức mờ đi, trong phút chốc hoàn toàn tắt hẳn.
- Tụi con về được chưa thầy?
Kăply rụt rè hỏi và cùng với các bạn, nó nhấp nhỏm định đứng lên khỏi ghế, cảm thấy mọi rắc rối đã thực sự kết thúc, dù kết thúc theo cái cách hoàn toàn bất ngờ đối với tụi nó. Bất ngờ đến mức phiên tòa đã khép lại rồi mà cả bọn vẫn chưa hết ngỡ ngàng, và khi bắt gặp vẻ thẫn thờ, ngơ ngác trên mặt tụi Êmê, không hiểu sao Kăply bỗng thấy lòng mình bần thần quá đỗi.
- Tụi con ngồi nán lại chút đi!
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ chỗ cửa phòng khiến bọn Kăply ngoảnh phắt lại, ngạc nhiên thấy thầy N’Trang Long tươi cười đứng đó. Và tụi nó càng thô lố mắt hơn nữa khi thấy thấp thoáng sau lưng thầy một khuôn mặt mà tụi nó hoàn toàn không ngờ tới: cô Kemli Trinh.