Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 2: Biến Cố Ở Trường Đămri)

Chương 33: Chương 22 phần 1



Chương 22

Những giấc mơ của Kemli Trinh

Thầy N’Trang Long nhìn bọn trẻ ngồi chết lặng trên chiếc ghế dài và đang khoe bộ mặt sững sờ về phía cô Kemli Trinh, mỉm cười nói:

- Ta biết thế nào tụi con cũng tới nên đã nhờ thầy Haifai đón tụi con lên đây chơi. Tụi con nỡ lòng nào bỏ về khi chủ nhân nơi đây là ta chưa gặp được tụi con.

Kiểu nói khôi hài ưa thích của thầy rõ ràng giúp không khí bớt căng thẳng một chút. Kăply mỉm cười nhìn thầy và cô Kemli Trinh bước vào phòng và thích thú khi thấy thầy bắt chước thầy Haifai, huơ tay một cái, lôi ra một chiếc ghế nệm từ trong không khí đặt ngay sau lưng cô Kemli Trinh:

- Chiếc ghế êm ái của chị đây, chị Kemli!

Sau khi ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình sau bàn giấy, thầy quay sang phía thầy Haifai:

- Tôi nghĩ lão Chu và mụ Gian đang tìm anh đó anh Krazanh.

Thầy N’Trang Long nói giọng nhẹ nhàng nhưng thầy Haifai không dám nấn ná một giây nào. Từ chỗ chiếc tủ, thầy vội vã băng ngang trước mặt mọi người, không nói tiếng nào, cũng không nhìn ai và nhanh chóng biến mất chỗ cửa phòng.

Ngay từ khi xuất hiện, cô Kemli Trinh dường như không để ý đến sự có mặt của thầy Haifai. Có vẻ cô quan tâm đến thầy không hơn một cái giá mắc nón. Ánh mắt cô từ khi bước vào phòng luôn dán vào bọn Kăply đang cựa quậy một cách hồi hộp trên chiếc ghế dài.

Lòng đầy tâm trạng, vừa ngồi xuống cô đã bật ngay dậy và trước vẻ mặt sửng sốt của bọn trẻ, cô chồm tới nắm chặt hai cánh tay Nguyên, giọng nghẹn ngào:

- K’Brăk! Ta thật có lỗi với con quá!

- Cô… cô… – Nguyên lắp bắp, hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này, có thể thấy mặt nó đỏ lên từng phút một.

- Mặc dù con không biết điều gì đã xảy ra nhưng ta thấy ta cần phải xin con tha thứ cho ta. – Cô Kemli Trinh tiếp tục nói bằng giọng sụt sùi.

- Bọn trẻ biết rõ mọi chuyện mà, cô Kemli. – Thầy N’Trang Long chỉ tay lên nóc tủ, vẻ khoái chí y hệt thằng Suku lúc quảng cáo sản phẩm. – Tụi nó vừa theo dõi câu chuyện của chúng ta qua quả cầu polygo này nè.

Cô Kemli ngước nhìn theo tay chỉ của thầy N’Trang Long, mặt lộ vẻ ngượng ngập khi biết ra tụi học trò đang ngồi trước mặt đã nghe hết tâm sự kín đáo của cô.

- Sao ngài lại làm thế, ngài hiệu trưởng? – Cô nhìn thầy N’Trang Long, kêu lên bằng giọng trách móc.

Thầy N’Trang Long nheo nheo mắt, đáp tỉnh queo:

- Ờ, thì tôi tưởng cũng nên cho tụi nhóc, nhất là K’Brăk, biết được sự thật chớ!

- K’Brăk! – Cô Kemli Trinh khẽ lắc đầu như xua đuổi những ý nghĩ lợn cợn ra khỏi tâm trí rồi quay lại phía Nguyên, buông tay nó ra và dịu dàng nói. – Ta rất ân hận về những gì ta đã làm, con à. Nhưng con yên tâm đi, từ nay về sau ta hứa ta sẽ coi con như con của ta, nhất là khi ba mẹ con đã không còn trên cõi đời này nữa.

Dù biết mình không phải là K’Brăk, Nguyên vẫn thấy lòng nao nao trước tình cảm chân thành cô Kemli Trinh dành cho nó. Nó cúi đầu nhìn xuống chân, nhẹ nhõm nghĩ rằng việc mình bị mưu sát cuối cùng cũng đã kết thúc rất giống những bộ phim có hậu mà hồi còn ở làng Ke nó đã từng xem. Và mặc dù không ngước lên, Nguyên đoán tụi bạn nó chắc cũng có cùng tâm trạng như nó, khi nó nghe ở bên cạnh đang liên tục vang lên những tiếng khụt khụt không cần thiết, mặc dù nó không biết những âm thanh cảm động đó phát ra từ chiếc mũi của những đứa nào.

- Chà, để có thể chấm dứt căn bệnh sổ mũi đang lây lan trong phòng làm việc của ta, ta nghĩ ta cần phải chiêu đãi mọi người một màn hấp dẫn.

Vừa nói thầy N’Trang Long vừa đứng lên và bước lại chỗ chiếc tủ sát vách. Khi thấy thầy nhẹ nhàng áp tay vào cạnh tủ, Kăply kinh ngạc mấp máy môi:

- Tấm gương lưu trữ.

Quả như Kăply phỏng đoán, tấm gương đồng hình bầu dục hiện ra trên tường ngay khi chiếc tủ vừa trượt đi.

Kăply mở to mắt, thắc mắc không biết thầy N’Trang Long vừa rì rầm những gì với tấm gương, chỉ thấy vừa nói xong, thầy quay ra sau, nhìn mọi người bằng ánh mắt nghiêm nghị và nói bằng giọng chậm và gằn, một vẻ trầm trọng hiếm thấy ở thầy:



- Ta dặn trước: Thấy bất cứ chuyện gì, dù rùng rợn đến đâu, cũng không ai được mở miệng trước khi ta cho phép đấy nhé.

Mọi người đáp lời thầy bằng cách trân trối nhìn vào tấm gương, môi mím chặt như thể được khâu vào nhau bằng những sợi chỉ vô hình.

Trong thoáng chốc, tấm gương đột ngột rực lên như con mắt khổng lồ bị đánh thức, và những hình ảnh đầu tiên lờ mờ hiện ra trên mặt kim loại.

Đó là một con phố lớn và khi nhìn thấy vô số cư dân Lang Biang kéo nhau đi lướt qua Cửa hiệu Thất tình, Quán cháo lú và tiệm Cái Cốc Vàng, bọn trẻ nhận ra ngay đại lộ Brabun quen thuộc. Căn cứ vào những chiếc áo khoác lông thú và những chiếc mũ trùm kín mít đang diễu hành dưới các chum đèn thắp sớm trước các cửa hàng, có vẻ như đó là một buổi chiều mùa đông lạnh và tối, và mọi người đang trên đường trở về nhà.

Ngay trong lúc tưởng không có gì đặc biệt đó, một tiếng tru đột ngột vang lên từ đầu phố khiến khách đi đường lập tức nhốn nháo và quýnh quíu xô nhau chạy ngược về hướng cũ. Chỉ trong tích tắc, khung cảnh bình yên nhanh chóng bị phá vỡ, và sự hoảng loạn bắt đầu. Tiếng chân huỳnh huỵch, những gương mặt vàng như nghệ và tiếng gọi nhau í ới trộn lẫn những tiếng thét kinh hoàng khiến bọn trẻ có cảm giác mọi người đang ở trên một con tàu sắp đắm và có lúc Kăply chợt lo rằng nếu cảnh hỗn độn này kéo dài, tấm gương đồng có thể sẽ nứt toác vì không chịu nổi.

Không chỉ bọn Kăply mà ngay cả cô Kemli Trinh cũng bị hút chặt mắt vào tấm gương. Mái tóc của cô so với lúc còn ở trong phòng y tế đã gọn gàng trở lại nhưng bây giờ có vẻ muốn rối tung một lần nữa khi cô cứ bưng lấy đầu bằng hai bàn tay với những chiếc móng nhọn không ngừng bấm cứng vào da đầu để trấn tĩnh.

Và khi một con quái thú đen thui xuất hiện trong tấm gương, vừa phóng vun vút trên phố vừa hộc lên những âm thanh hoang dã thì cô vội bụm chặt lấy miệng để khỏi thét lên, người run bần bật đến nỗi ván lát sàn không ngớt kêu lên cót két.

Có thể nhận thấy con quái thú đang cơn say máu. Bằng cả chân trước lẫn chân sau, nó quật ngã bất cứ bóng người nào bắt gặp trên đà phi, và tiếp theo là những cú táp chí mạng ngay yết hầu nạn nhân khiến những người đã ngã xuống vĩnh viễn không bao giờ ngồi dậy.

Trong một thời gian ngắn, những bóng người thi nhau đổ rạp và đại lộ Brabun nhanh chóng trở thành bãi xác người ngổn ngang. Bọn trẻ cảm thấy ớn lạnh, đứa nào cũng có cảm giác những ngọn gió mùa đông đang đưa mùi máu tanh tới tận chỗ tụi nó ngồi và nếu đám con gái Êmê, Păng Ting, Mua, Bolobala bất thần nôn ọe ngay lúc đó cũng chẳng làm ai ngạc nhiên.

Con quái thú bất thần dừng lại, có thể vì mệt, có thể vì không còn ai quanh đó để nó tấn công. Trước vẻ mặt sửng sốt của bọn trẻ, nó từ từ đứng thẳng người lên trên hai chân sau, khoan khoái đảo mắt nhìn những xác người nằm la liệt. Và khi nó quay mặt về phía mọi người, Kăply muốn té ngửa khi nhận ra sinh vật đó không phải là một con thú mà là một người đàn ông mặc bộ đồ chẽn màu đen, đôi lông mày rậm hơi xếch, mũi to và cái miệng rộng lúc này đang đỏ lòm những máu.

- Khô… ông! Khô… ôông!

Kăply nghe tiếng Êmê và K’Tub run rẩy bên cạnh nhưng khi nó ngoảnh sang thì hai đứa này đã kịp nín bặt trước cái trừng mắt nghiêm khắc của thầy N’Trang Long. Kăply thấy rõ Êmê và K’Tub đang cựa quậy một cách khó khăn trong chỗ ngồi và nhớn nhác nhìn nó và Nguyên như muốn nói gì đó mà không dám. Thậm chí Kăply có cảm giác hai đứa có vẻ ngạc nhiên tại sao nó và Nguyên không run bắn người lên như tụi nó.

Khi Kăply quay lại phía tấm gương thì nó không thấy gì nữa. Những hình ảnh mờ dần, mờ dần rồi biến mất như ảo ảnh.

- Ghê quá thầy!

Păng Ting ngước bộ mặt chưa hết sợ hãi nhìn thầy N’Trang Long, lắp bắp nói.

- Ai vậy thầy?

Bolobala vừa hỏi vừa phát ra một tiếng gì nghe như tiếng nấc, sự hoang mang lộ rõ trong đôi mắt mở trừng trừng của nó.

- Đó là một ma sói.

Tiếng Suku vang lên rành rọt đến mức mọi cái đầu đều quay về phía nó.

- Ma sói? – Cả đống cái miệng cùng há hốc.

- Đúng vậy. Người vừa rồi là một ma sói. – Cô Kemli Trinh rùng mình xác nhận thay Suku, chút sắc hồng vừa mon men trở lại trên mặt cô. – Khi học môn Đời sống các loài ma ở lớp Trung cấp 1, các trò đã từng nghe ta giảng qua về ma sói. Nhưng có lẽ đến tận hôm nay, nhờ tấm gương kỳ diệu của thầy hiệu trưởng, các trò, và cả ta nữa, mới có dịp tận mắt nhìn thấy một ma sói bằng xương bằng thịt.

Giọng nói của cô Kemli Trinh ấm lên từng chút một, và cũng từng chút một sự bình tĩnh của cô xóa dần sự căng thẳng trên mặt bọn trẻ. Bây giờ trông tụi nó có vẻ hiếu kỳ hơn là kinh hãi và căn cứ vào bộ tịch nhấp nhổm của từng đứa có thể thấy tụi nó đang chờ nghe cô Kemli Trinh nói nhiều hơn nữa về đề tài rùng rợn nhưng không thể chối cãi là rất hấp dẫn này.

Chỉ có Êmê và K’Tub là như chưa thoát ra khỏi nỗi ám ảnh về những gì tụi nó vừa xem. Trông tụi nó như kẻ loay hoay trong đường hầm và Kăply ngạc nhiên hết sức khi thấy hai đứa hầu như không nghe cô Kemli Trinh nói gì, có vẻ chúng đang dùng phần lớn thời gian để làu bàu về một điều gì đó, đại khái là ngó chúng rất kỳ cục.

- Cô nói tiếp đi cô! – Bolobala sốt ruột giục, không buồn giữ lịch sự khi thấy cô Kemli Trinh tỏ vẻ muốn chấm dứt câu chuyện.

- Chị Kemli à. – Thầy N’Trang Long bất thần lên tiếng, tay không quên xoắn một lọn râu cằm. – Trước khi chị kể tiếp câu chuyện chắc là rất ly kỳ về ma sói, tôi mạn phép hỏi chị là chị có quen biết con ma sói trong tấm gương kia không?

Câu hỏi lạ lùng của thầy N’Trang Long khiến ai nấy đều ngơ ngác. Thậm chí Kăply bắt đầu nghĩ là thầy hơi khùng khùng.



- Sao ngài lại hỏi tôi như vậy, ngài hiệu trưởng? – Cô Kemli Trinh kêu lên bằng giọng bất bình. – Làm sao mà tôi có thể đánh bạn với một con ma sói, nhất là khi tôi đã nói là tôi chưa từng nhìn thấy ma sói bao giờ!

Như không nghe thấy cô Kemli Trinh, thầy N’Trang Long giương đôi mắt to cồ cộ như muốn làm chúng to hơn nữa:

- Chị thiệt sự chưa từng nhìn thấy con ma sói vừa rồi chớ?

- Chưa! – Cô Kemli Trinh đáp qua hàm răng nghiến chặt, và cô nhấn mạnh một cách khó chịu. – Chưa bao giờ, thưa ngài!

- Nghĩa là hắn hoàn toàn xa lạ với chị? – Thầy N’Trang Long lại hỏi, bất chấp vẻ mặt bực bội của cô Kemli Trinh khiến bọn trẻ có cảm tưởng thầy vừa xực phải kẹo ĐÙA DAI trong Công viên Các Thứ Kẹo.

Cô Kemli Trinh lạnh lùng:

- Hoàn toàn xa lạ!

Trong lúc đôi mắt Kăply đi qua đi lại một cách nóng nảy giữa thầy N’Trang Long và cô Kemli Trinh, thấp thỏm không biết cuộc trò chuyện quái chiêu này sẽ dẫn đến đâu thì thầy N’Trang Long bỗng buông ra một tiếng thở dài não ruột:

- Vậy thì tôi thành thật chia buồn với chị, chị Kemli.

Thầy huơ tay về phía tấm gương đồng vẫn còn trên vách, chép miệng với vẻ thương cảm:

- Kẻ mà chị khẳng định là chị chưa gặp bao giờ đó, chị có biết là ai không?

Thầy ngưng một chút rồi từ tốn nói, giọng vang và rõ như phát ra từ một quả chuông:

- Chính là pháp sư K’Rahlan, người mà vừa rồi chị bảo là chị từng yêu say đắm.

Hàng loạt cái miệng “ồ” lên từ chiếc ghế dài, trong đó dĩ nhiên có cả cái miệng của Nguyên và Kăply.

- Không! – Cô Kemli Trinh ré lên. – Ngài đừng gạt tôi. Thủ lĩnh phe Ánh Sáng làm sao có thể là một ma sói được!

- K’Rahlan đương nhiên không phải là ma sói. – Thầy N’Trang Long thản nhiên. – Tấm gương cà chớn này là chúa ba xạo mà. Nó nói vậy mà hổng phải vậy đâu!

Thầy hướng mắt vừa phía Êmê và K’Tub, giọng vỗ về:

- Hai đứa con tỉnh trí lại đi! Bộ K’Brăk và K’Brêt chưa bao giờ kể cho tụi con nghe thói xấu của tấm gương này sao? Một tháng nó nói dối hết hai mươi bảy ngày lận, thiệt là bậy bạ quá sức!

Bây giờ Kăply mới vỡ lẽ tại sao nãy giờ hai đứa bạn nó bần thần như kẻ mất hồn vậy. Nhưng nó chưa kịp nghĩ tiếp thì tiếng hét của cô Kemli Trinh làm nó giật nảy mình:

- Không! Không đúng! Kẻ vừa rồi không phải là K’Rahlan. Hắn và K’Brăk chẳng có chút gì gọi là giống nhau hết.

- Ủa, tại sao họ phải giống nhau, chị Kemli? – Thầy N’Trang Long hỏi lại bằng giọng rất chi là ngơ ngác.

- Bộ ngài không nhớ lúc ở phòng y tế ngài đã nói gì sao, ngài hiệu trưởng? – Cô Kemli Trinh vặn lại, có thể thấy đáy mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng của sự đắc ý. – Hổng lẽ cái câu “thằng nhóc K’Brăk có khuôn mặt quá giống con người bạc bẽo K’Rahlan” không phải là câu của ngài?

- Chậc, chắc là tôi đãng trí thiệt rồi, chị Kemli à. – Thầy N’Trang Long xoa xoa vầng trán bác học, nói giọng biết lỗi. – Đúng là lúc nãy tôi có lỡ nói như vậy. Nhưng bây giờ tôi xin được rút câu nhận xét bá láp đó lại.

Rõ ràng lời nhận lỗi kỳ quái của thầy N’Trang Long làm cô Kemli Trinh cảm thấy chột dạ:

- Ngài nói vậy là sao, ngài hiệu trưởng?

- Tôi tưởng là chị hiểu rõ ý tôi chớ, chị Kemli. – Thầy N’Trang Long nhìn lơ đãng lên trần nhà. – Tôi nói vậy có nghĩa là trên thực tế K’Brăk giống mẹ chớ hổng giống ba chút xíu nào hết. Nói cách khác, khuôn mặt của K’Brăk chính là bản sao trung thành của khuôn mặt Ka Ming.