Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 70: Đến đế đô học



Editor: Kiều Tiếu

Thế nên từ khi hắn còn rất nhỏ đã bị đưa đến công ty làm thực tập sinh.

Hơn nữa chị cả không cho phép hắn nói với người khác về thân phận của hắn, cũng cấm người trong nhà đi quấy rầy hắn.

Những đứa trẻ khác tầm tuổi đó hết đi học thì về nhà nghỉ ngơi, còn hắn thì ở trong công ty, học tập 1-1 với thầy giáo, trừ bỏ huấn luyện thì vẫn là huấn luyện.

Cứ như vậy cho đến hiện tại.

Nam Tinh nhướn mày.

Nam Vũ biết Nam Tinh không hiểu vì sao chị cả sẽ nói lời này, hắn chỉ kéo vành mũ xuống, thanh âm rầu rĩ xuyên thấu qua chiếc mũ vang lên.

"Em là đứa trẻ do ba và người đàn bà khác có một đêm tình sinh ra. Nghiêm khắc mà nói, chúng ta là chị em cùng cha khác mẹ."

Nghe thế, đôi mắt của người đại diện trừng lớn, lập tức ngậm miệng.

Gì?

Việc này Nam Vũ chưa từng đề cập qua, đây là lần đầu tiên hắn được nghe a.

Vẻ mặt của người đại diện như thể vừa gặp một trái 'dưa' lớn kinh thiên động địa.

Nhưng mà phản ứng của Nam Tinh rất là bình đạm.

Hoặc là, đối với cô mà nói, việc này căn bản không quan trọng.

Cô nghiêng đầu nghe xong, như thể nghĩ tới cái gì.

"Em bảo chị tới tiệc sinh nhật của em, giới thiệu chị với mọi người, là muốn để chị được đứng trước tầm nhìn của công chúng?"

Nam Vũ ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.

"Ba mẹ đang lợi dụng chị."

So với việc ở trong nhà nhìn sắc mặt mọi người, ngược lại việc đứng trước tầm nhìn của công chúng càng an toàn hơn một chút.

Nói xong câu đó, cả chặng đường tiếp theo không khí an tĩnh bao trùm cả xe.

Xe đến Nhất Trung Tế Thành thì dừng lại.

Trước khi Nam Tinh xuống xe, cô nhìn Nam Vũ đã khôi phục bình thường, chậm chạp nói.

"Em là em trai của chị, điều này sẽ không thay đổi."

Nghe vậy, Nam Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Lúc này Nam Tinh đã xoay người bước xuống xe.

Vừa vào trường học, cô chợt nhớ tới chuyện hôn sự đã được giải quyết, vội lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Tự.

Kết quả bên kia tắt máy.

Cô vừa đi vào trường vừa cúi đầu cân nhắc.

Chẳng lẽ hắn còn tức giận?

Chờ tới giữa trưa tan học, cô đi về nơi ở của Quyền Tự.

Kết quả cửa phòng VIP đóng chặt, trên tay cô ôm một bó hồng xanh, đợi một lúc lâu.

Không chờ được người, nhưng lại chờ được cô nhân viên vệ sinh.

Cô nhân viên đó nhìn Nam Tinh,

"Cô gái nhỏ, đang đợi người à?"

Nam Tinh gật gật đầu.

"Dạ, hình như hắn không ở."

Cô nhân viên vệ sinh cười nói,

"Người trong phòng này đã đi sớm từ đêm qua rồi."

Nam Tinh sửng sốt.

Có vẻ cô nhân viên có ấn tượng rất sâu đối với việc này, chậc chậc hai tiếng.

"Cháu không gặp nên không biết, người ở phòng này hình như là nhân vật lớn. Phi cơ trực thăng trực tiếp dừng trên mái nhà, kéo tới không ít người, sau đó đưa người đi rồi."

Nam Tinh chớp chớp mắt, nhìn cửa phòng, lại nhìn cô nhân viên quét dọn, cuối cùng nhìn thoáng qua bó hoa trong tay.

Cuối cùng, vẫn ôm bó hoa rời đi.

Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Bạch Vũ.

Kết quả đối phương cũng tắt máy.

Nam Tinh nhíu mày,

Đã xảy ra chuyện?

Không, trận thế lớn như vậy, chỉ có thể là Quyền gia cho người tới đón đi.

Cô buông lỏng mày, cầm chặt di động, gửi tin nhắn cho hắn, sau đó cất điện thoại vào trong túi, rất nhanh rời đi.

Đế đô, Quyền gia.

Tại địa phương tấc đất tấc vàng này, tòa nhà của Quyền gia nằm trên đỉnh một ngọn đồi.

Không chỉ như vậy, mặt sau tòa nhà có xây dựng ba tầng lầu, là địa phương chuyên môn chữa bệnh cho Quyền Tự.

Vừa bước vào, mùi nước sát trùng tràn ngập, theo đó còn có âm thanh tích tích tích kêu không ngừng.

Cánh cửa điện tử được mở ra, đó là căn phòng ở cuối lầu 2.

Sắc mặt Quyền Tự tái nhợt, đã lâm vào hôn mê.

Vài vị bác sĩ mặc quần áo phòng hộ đứng túm tụm vào một góc, đứng nhìn số liệu tiến hành phân tích.

Mà bên ngoài tấm kính pha lê trong suốt thật lớn, có một bóng người nam nhân đĩnh bạt, sắc mặt lãnh ngạnh ngồi trên xe lăn.

Trên tay đeo một chuỗi Phật châu, giữa mày mang theo khí chất cường thế của thượng vị giả, hắn nhìn chằm chằm cảnh tượng bên trong, trầm mặc không nói.

Đó là người lãnh đạo của Quyền gia đế đô, Quyền Nhung.

Hơn nửa ngày, Quyền Nhung ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Vũ, giọng nói trầm thấp:

"Hắn vẫn luôn trì hoãn ở Tế Thành, là vì một nữ nhân?"

Bạch Vũ trầm mặc.

Về tin tức của thiếu gia, Quyền chủ tịch đều biết hết, dù hắn có nói thêm cũng không thay đổi được gì.

Ánh mắt sắc bén của Quyền Nhung đảo qua Bạch Vũ.

"Chú chiếu cố hắn thật 'tốt' đấy. Mười mấy năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn hộc máu. Trợ lý Bạch Vũ, còn may là để tôi nhìn thấy chú đã tận tâm tận lực."

Ý trong ý ngoài, tất cả đều là châm chọc và âm trầm.

Bạch Vũ cúi đầu:

"Xin lỗi, chủ tịch."

Áp suất thấp tràn ngập trong dãy hành lang dài, không khí như hạ nhiệt xuống âm độ.

Trong tay Quyền Nhung có một chiếc điện thoại đã dùng không lâu.

Điện thoại kia, đúng là của Quyền Tự.

Quyền Tự cầm nó nhìn một lát, bắt đầu khởi động nguồn máy.

Vừa khởi động xong, mấy cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn liên tục nhảy ra.

Nội dung tin nhắn đập vào mắt là do một người được lưu là [ Tiểu Hoa ] gửi tới.

[ Anh về nhà rồi à? Anh không còn tức giận đó chứ? Đừng nhỏ mọn như vậy được không? ]

Quyền Nhung nhắm mắt, hắn không phải cố ý muốn xem nội dung này, điện thoại được mở thì tự nó đã nhảy ra.

Nhưng nội dung tin nhắn, làm cho gân xanh của hắn nhảy lên.

Một nữ nhân đã có vị hôn phu còn dám tới thông đồng em trai hắn, lăn lộn em trai hắn biến nó thành bộ dáng này, vậy mà còn dám mặt không đỏ tim không đập gửi tin nhắn như này ư?

Vốn tưởng rằng đưa người tới Tế Thành dưỡng bệnh sẽ tốt hơn bây giờ, kết quả lại gặp gỡ một con hồ ly tinh, biết vậy đã sớm bắt hắn về đế đô rồi.

Quanh thân Quyền Nhung toát ra vẻ lạnh lẽo.

Không nhịn được, đùng.

Điện thoại bị quăng xuống đất, tan nát chia năm xẻ bảy.

Bạch Vũ cúi đầu, lẳng lặng đứng một bên.

Không khí cơ hồ muốn đông lại.

*

Nam Tinh đi ra khỏi khách sạn, nghĩ nghĩ, lại gửi một tin nhắn.

[ Em có thể đến tìm anh không? Còn có hoa nữa. ]

Cô gửi tin nhắn xong, nhéo di động, ôm hoa về trường học.

Tin nhắn của cô như đá chìm đáy biển, thật lâu cũng không nhận được hồi âm.

Gọi điện thoại cho Bạch Vũ cũng không thấy động tĩnh.

Thời gian đảo mắt đã qua mấy chục ngày.

Mấy ngày đầu Nam Tinh còn gửi tin nhắn, về sau thì dần dần không gửi nữa.

Mấy chục ngày qua đi.

Rất nhanh đã tới ngày cô thi đại học.

Một đêm trước khảo thí, Nam Tình bưng một chén trà đi vào phòng cô, dựa vào cạnh cửa, tò mò mở miệng.

"Nghĩ kỹ muốn thi vào đại học gì chưa?"

Nam Tinh vốn còn đang đọc sách viết văn, nghe thấy câu hỏi của Nam Tình, dừng một chút. Cô trầm mặc một lát, đáp lại.

"Thi vào đế đô."

Nam Tình cẩn thận suy nghĩ một hồi.

"Đại học Đế Đô? Ừ, đại học trọng điểm, có hơi khó a, em nghĩ sẽ thi được không?"

Nam Tinh cúi đầu, tiếp tục lật sách.

"Ừm."

Không phải cô muốn học đại học Đế Đô, cô chỉ muốn đến đế đô mà thôi.

Lúc Quyền Tự tỉnh lại đã là một ngày trước ngày Nam Tinh thi đại học.

Hắn mở to mắt, nhìn không gian kín mít quen thuộc, còn có những bác sĩ vây quanh hắn, hắn rũ mí mắt, không mất bao lâu, dùng một tay chống giường ngồi dậy.

Bác sĩ cả kinh.

"Quyền tiên sinh, ngài tốt nhất không nên lộn xộn."

Quyền Tự nhìn thoáng qua ống truyền còn cắm trên cánh tay, biểu tình uể oải.

Hắn dựa vào đầu giường, vẫn không nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, các ống trên người được cởi bỏ.

Bác sĩ cũng bắt đầu rời đi.

Một giờ sau, hắn rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU, về tới một phòng bệnh bình thường.

Rất nhanh, liền nhìn thấy người anh cả đã lâu không gặp.