Editor: Kiều Tiếu
Quyền Nhung ngồi trên xe lăn, nắm chặt chiếc vòng tay có các hạt được chế từ gỗ tử đàn hương, khuôn mặt lãnh ngạnh, hắn hơi nhíu mày.
Trong giọng nói lạnh băng bao hàm cả sự trách cứ nhàn nhạt.
"Để mình biến thành bộ dáng này, thật có tiền đồ."
Quyền Tự rũ mắt, không nói chuyện, chỉ là ánh mắt lướt quanh một vòng.
Thấy thế, Quyền Nhung lại lần nữa lên tiếng.
"Đang tìm nó?"
Quyền Tự giương mắt, nhìn thấy một chiếc điện thoại màu đen đang bị Quyền Nhung nắm chặt trong tay.
Con ngươi màu xám nhạt đạm mạc không gợn sóng, trên khuôn mặt tái nhợt ốm yếu không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào di động.
Quyền Nhung niết điện thoại, ý vị thâm trường.
"Nhiều năm như vậy vẫn luôn phải thông qua Bạch Vũ mới có thể liên hệ được với em, giờ đến Tế Thành một chuyến, tiểu thiếu gia Quyền gia đã sửa được thói quen, tự dùng di động?"
Cánh môi tái nhợt của Quyền Tự giật giật.
"Anh nhìn rồi?"
Quyền Tự cầm điện thoại, làm trò mở ra trước mặt Quyền Tự, trong giọng nói lạnh băng cứng nhắc mang theo vẻ không vui.
"Chính người tên Tiểu Hoa trong điện thoại đã biến em thành bộ dáng này?"
Lông mi đen dài của Quyền Tự rung động, che khuất đi cảm xúc trong mắt, giọng nói khàn khàn vang lên.
"Cô ấy là của em."
Lời nói thể hiện sự chiếm hữu quá rõ ràng, không được nhìn trộm, thậm chí ngay cả dò hỏi cũng không được.
Hình như Quyền Nhung biết rất rõ cái đức hạnh của em trai mình là gì.
Hắn đưa điện thoại cho trợ lý đứng sau hắn.
Đôi tay trợ lý cầm điện thoại, đi đến trước mặt Quyền Tự, đưa qua.
Quyền Tự lấy lại điện thoại, trước tiên là tìm kiếm một lượt.
Không tìm thấy bất kỳ tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nào, lập tức hắn ấn số tính gọi điện thoại.
Quyền Nhung mở miệng.
"Giờ này là ba giờ đêm, em xác định muốn gọi điện thoại?
Ngón tay của Quyền Tự dừng một chút, hắn khụ một tiếng, thân thể càng tăng thêm vẻ gầy yếu.
Nhìn bộ dáng này của em trai, Quyền Nhung cười lạnh:
"Nhìn xem hiện tại em có dáng vẻ gì."
Một nữ nhân đã có vị hôn phu, vậy mà còn dám chạy tới thông đồng em trai của hắn.
Cứ nghĩ đến đây, gân xanh và huyệt thái dương của Quyền Nhung liền nhảy thình thịch đau đớn.
Nếu người em trai này là người bình thường thì thôi, cảm thụ chút tình thương rồi suy sụp, coi như để trường thành.
Cố tình, em trai hắn là người không bình thường.
Mới ở Tế Thành được bao lâu? Đã hộc máu hôn mê rồi, nếu cứ tiếp tục như thế, cái mạng này đều ném ở đó.
Những lời này, đương nhiên Quyền Nhung không nói ra.
Hắn biết em trai hắn có lòng chiếm hữu dục quá mức đối với những thứ hắn cho là của hắn.
Người khác không được nói, không được bình phẩm, thậm chí ngay cả liếc nhìn một cái thôi cũng coi như là có tội.
Quyền Tự cầm điện thoại, lại tìm một lượt nữa.
Xác nhận điện thoại sạch sẽ, không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn gì.
Hắn rũ mắt, che khuất đi sự tối tăm trong mắt.
Nữ nhân này, thật đúng là tàn nhẫn, gặp mặt thì nói thật dễ nghe, gì mà thích hắn, muốn hắn tin tưởng cô, còn chủ động hôn hắn, khiến hắn thật cho rằng đầu gỗ này nở hoa rồi, nên thả lỏng cảnh giác.
Nhưng một khi hắn rời đi, cô tựa như hoàn toàn quên mất có một người như hắn, không hề có tí liên hệ gì.
Quyền Nhung ngồi trên xe lăn, đùa nghịch vòng tay gỗ tử đàn.
Tầm mắt của hắn vẫn luôn đặt lên người Quyền Tự đang ngồi trên giường bệnh.
Tâm tư Quyền Tự thâm trầm, nhưng dù sao cũng là người em trai đã sống nương tựa cùng hắn nhiều năm liền.
Hắn rất nhanh đã nhận thấy em trai không quá thích hợp.
Mí mắt Quyền Nhung khẽ nhíu, lại bởi vì nữ nhân kia?
Con ngươi sắc bén híp lại, trầm giọng mở miệng.
"Nghe nói ngày mai cô gái kia phải thi đại học."
Lông mi đen dài của Quyền Tự lại rung rung mấy cái, ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh trai.
Giống như trong phút chốc này, hắn mới chú ý tới có người vẫn 'đứng' ở đó.
Quyền Nhung lại cười lạnh một tiếng.
"Xem em như vậy, có vẻ dù cô ta là độc dược, em cũng muốn nguyên lành nuốt xuống bụng."
Quyền Tự không nói chuyện, nhưng đã tỏ vẻ hết thảy.
Quyền Nhung không tính toán tiếp tục đôi co với người em trai này, liếc mắt nhìn trợ lý.
Trợ lý lập tức minh bạch, tiến lên đẩy xe lăn.
Quyền Nhung lãnh ngạnh nói.
"Cô ta phải thi mất ba ngày, giờ em có trở về thì lực chú ý của cô ta cũng sẽ không dừng trên người em đâu, lại dưỡng bệnh hai ngày rồi về Tế Thành cũng chưa muộn."
Nói xong, rời đi phòng bệnh.
Trên hàng lang dài tràn ngập mùi nước sát trùng, trợ lý thấp giọng dò hỏi:
"Chủ tịch, cuộc đấu thầu làng du lịch ở Tế Thành khi nào thì bắt đầu?"
Nhắc tới Tế Thành, mày Quyền Nhung nhíu lại, hơn nửa ngày mới mở miệng nói.
"Đưa tư liệu cho A Tự."
Trợ lý do dự.
"Chủ tịch, thiếu gia đã mặc kệ chuyện công ty từ lâu rồi, nhỡ ngài ấy không nhận?"
Quyền Nhung hừ nhẹ một tiếng, thanh âm trầm thấp.
"Hắn sẽ nhận."
Trợ lý lập tức đáp lại.
"Dạ vâng."
Quyền Nhung rời đi không lâu, trợ lý Bạch Vũ bước vào phòng bệnh.
Trong phòng tối tăm, Quyền Tự dựa vào đầu giường, mùi nước sát trùng ngập tràn trong các góc, trừ bỏ tiếng tích tích tích của dụng cụ thì chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Cho đến khi, giọng nói khàn khàn của Quyền Tự vang lên.
"Cô ấy liên lạc với chú?"
Bạch Vũ biết, thiếu gia nói chính là Nam Tinh tiểu thư.
Bạch Vũ gật đầu.
"Vâng, tôi đã giải thích với Nam Tinh tiểu thư rằng thân thể của ngài có chút không khỏe, phải về đế đô trị liệu."
"Về sau có hỏi lại hay không?"
"Không có."
Quyền Tự nghe xong lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Bạch Vũ nhìn thấy thiếu gia vẫn luôn cầm di động.
Hắn suy nghĩ một lát, nói.
"Thiếu gia, lúc ngài còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, không biết chủ tịch đã nhìn thấy cái gì, trong lúc khó thở đã ném điện thoại của ngài xuống đất. Sau đó đổi một chiếc mới cho ngài."
Quyền Tự niết chiếc điện thoại trong tay, rung rung hàng lông mi.
Thật lâu sau, lên tiếng.
"Ừ"
Sau lời đó, không khí lại tĩnh lặng.
*
Thi đại học mất tổng cộng ba ngày.
Nam Tinh làm xong bài thi cuối cùng thì đã là buổi chiều, cô đeo cặp sách đi ra trường thi.
Xung quanh, tất cả đều là những bạn học đang rất vui vẻ, cô nhìn qua, thực sự bình tĩnh không giống như một học sinh bình thường vừa khảo thí xong.
Mới vừa bước ra khỏi trường học đã thấy được xe của chị cả đỗ ở ven đường.
Chị cả mặc một bộ váy tây trang màu đen, cởϊ áσ khoác, áo sơ mi màu trắng xắn cao tay áo, trên tay cầm một tập văn kiện.
Cửa xe được mở ra, trên xe có bốn nhân viên công tác đang ngồi, tất cả đều ôm laptop, tạch tạch tạch đang gõ cái gì đó.
Chị cả nhíu mày nói chuyện với nhân viên công tác.
"Hiện tại lợi nhuận là bao nhiêu?"
"15.3%"
"Có thể thấp hơn nữa không?"
"Lão đại, không thể thấp nữa, thấp nữa sẽ phải bồi tiền."
Tư thế kia của Nam Tình giống như đang muốn cùng người khác đánh lộn, gϊếŧ nhau đến đỏ cả mắt.
"Áp xuống 14%, tôi mặc kệ các anh dùng phương pháp gì."
Nam Tinh đứng một bên nhìn, ngẩn người.
Cô chưa từng thấy Nam Tình thất thố như vậy bao giờ.
Cô gọi một tiếng.
"Chị."
Lúc này Nam Tình mới nhận thấy được Nam Tinh ra rồi.
Cô lắc lắc cổ một chút, thu liễm khí thế.
Sự tức giận giữa mày được thu lại, giống hệt ngày thường, bình đạm dò hỏi.
"Thi thế nào?"
"Cũng được."
Nam Tình nghe xong, gật đầu:
"Ừ, được rồi. Đi thôi, lên xe, đưa em tới một nơi."
Nghe thế, nhân viên công tác trên xe lập tức thu gọn đồ đạc bước xuống xe.
Nam Tình mở miệng.
"Sáng mai nộp phương án."
"Vâng lão đại."
Nói xong, Nam Tình ngồi lên xe, cạch một tiếng, cửa xe đóng lại.
Rất nhanh, tài xế khởi động xe.
Chờ khi xe chạy được nửa đường, sắc trời đã tối sầm mà vẫn chưa tới điểm đích.
Cuối cùng, Nam Tinh mở miệng dò hỏi.
"Đi chỗ nào?"
Nam Tình bắt đầu giải thích,
"Tập đoàn tài chính Quyền thị muốn mở một làng du lịch ở ngoại ô Tế Thành, việc này em biết không?"
Nam Tinh gật đầu:
"Ừm"
"Tối hôm nay có một buổi gặp mặt, tất cả những bên muốn tham gia đều sẽ đến."
Nam Tinh nghe hiểu.
"Em cũng đi?"