Editor: Kiều Tiếu (Từ chối hiểu tiêu đề :) )
Nam Vũ có phần kinh ngạc, nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Nam Tinh rời đi.
Trò chơi này, tuy chỉ là đánh chơi, nhưng cũng là chỗ chuyên dành cho các tuyển thủ điện cạnh chuyên nghiệp thả lỏng, đòi hỏi trình độ rất cao.
Đặc biệt là phó bản Nghịch Phong, cực kỳ khó đánh.
Nhưng Nam Tinh vẫn chém gϊếŧ phá vòng vây, trở thành MVP.
Nam Vũ cân nhắc một lát, trình độ chơi trò chơi của chị gái hắn, hình như hơi bị cao a.
Nam Tinh đi đến trước xe Cadillac, mở cửa xe, mùi nước sát trùng nồng nặc xông thẳng vào mũi.
Quyền Tự đang ngả lưng vào ghế sau.
Trên người hắn mặc một bộ quần áo bệnh nhân, hình như mới từ bệnh viện trở về, trên mu bàn tay còn có dấu vết sau truyền dịch, vết máu đông còn chưa được xử lý, có chút sưng đỏ và vài vết xanh tím.
Áo bệnh nhân to rộng, trên cổ có một mảng lớn đang sưng lên, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt giờ có chút đỏ ửng, trông như mới uống say.
Nhưng cặp con ngươi màu xám nhạt kia, sâu kín lạnh băng.
Tất cả những người sau khi nhìn thấy hắn mà thấy sắc nảy lòng tham, khi đối diện với tầm mắt của hắn, đều sẽ nháy mắt từ bỏ ảo tưởng, như là bị người ta hắt cho một chậu nước lạnh, cả người toát ra hàn ý.
Nam Tinh nhìn trạng thái này của hắn, ngẩn người, cô ngồi vào trong xe, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một mảng lớn sưng đỏ trên cổ hắn.
Cô duỗi tay, chạm chạm, thân thể của hắn từ trước đến nay đều rất lạnh lẽo nay lại ấm áp, cô vừa chạm vào, mí mắt của Quyền Tự rũ xuống, lông mi run rẩy.
Trong xe tối tăm, tình cảnh bây giờ rất giống như cô đang chiếm tiện nghi của một nam nhân tuấn mỹ tay trói gà không chặt.
Cô nhìn chằm chằm hắn một lát,
"Sao lại dị ứng mạnh như vậy?"
Không biết từ khi nào Tống Cảnh Hiên đã ngồi lên ghế phụ, cạch một tiếng đóng cửa xe lại, quay đầu, bắt đầu lải nhải với Nam Tinh.
"Cô bạn nhỏ, cháu có thể quản hắn được hay không? Dị ứng cồn mà còn dám uống rượu. Tự làm cho mình phải vào bệnh viện, vừa thấy cháu phải vào cục cảnh sát, một vừa hai phải chạy đi tìm cháu. Chậc chậc chậc, cháu nhìn bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ của hắn, thật không rõ hắn đang nghĩ gì."
Vừa nói, Tống Cảnh Hiên vừa lấy tuýp thuốc mỡ đưa cho Nam Tinh.
"Bôi cho hắn đi, bôi lên chỗ dị ứng nghiêm trọng ấy."
Tư thế của hắn đĩnh đạc, đưa thuốc mỡ như thể hiển nhiên.
Làm cho Bạch Vũ đang lái xe phải liên tục nghiêng đầu nhìn.
Thiếu gia ghét nhất là loại thuốc mỡ nhão nhão dính dính này.
Buổi tối hôm nay sau khi tách ra với Nam Tinh, trở lại khách sạn, thuốc không thèm uống, thuốc mỡ cũng không bôi, dẫn tới đêm khuya bệnh tình bỗng trở nên nghiêm trọng, phát sốt, được đưa vào viện.
Nhưng cho dù như vậy, thiếu gia vẫn như cũ thực ghét bỏ loại thuốc mỡ này, cứ nhìn thấy là ném, hoàn toàn không có ý định chạm vào.
Mà hiện tại ······.
Nam Tinh cầm tuýp thuốc mỡ kia.
Trên thuốc mỡ không có bất kỳ ghi chú gì, cô mở ra, ngửi thấy một mùi thơm bạc hà, còn khá dễ ngửi.
Cô nhéo tuýp thuốc mỡ, lấy một ít lên tay, từng chút từng chút bôi lên chỗ sưng đỏ trên xương quai xanh và ngực của hắn.
Quyền Tự nghẹn ngào nói,
"Thuốc này, khó ngửi."
Trong giọng nói mang theo nồng đậm ghét bỏ đối với loại thuốc mỡ này.
Nam Tinh và hắn nhìn nhau, cô giải thích.
"Anh đang bị dị ứng, nếu không bôi thì sẽ không tốt."
Từ đầu tới cuối, Quyền Tự không có ngăn cản động tác của Nam Tinh, tùy ý cô bôi lên người hắn.
Nhìn thấy Nam Tinh dựa lại gần, còn cố ý duỗi tay vây người vào trong lòng ngực mình, cô muốn làm gì thì cứ làm thế đi, hoàn toàn tùy ý cô.
Bạch Vũ thông qua kính chiếu hậu nhìn động tác bôi thuốc được Tống Cảnh Hiên giải quyết dễ như trở bàn tay.
Tống Cảnh Hiên cười nói, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Bạch Vũ, đắc ý dào dạt.
"Có dạng người gì lão tử chưa thấy qua? Có dạng người gì không thể trị? Tiểu trợ lý nhìn mà học hỏi đi."
Bạch Vũ gật đầu, bộ dáng cực kỳ khiêm tốn thỉnh giáo.
"Tống tiên sinh, học được."
Tống Cảnh Hiên bắt chéo chân, đắc ý dạt dào.
Nam Tinh bôi thuốc cho Quyền Tự trong cảnh sắc tối tăm, cũng may chỗ hắn bị dị ứng chủ yếu tập trung trên xương quai xanh, ngực và cánh tay, nên nhìn chung vẫn dễ bôi.
Nhưng mà đang bôi, cổ Nam Tinh đã bị người nào đó cắn một ngụm.
Sau đó thì nghe Quyền Tự nói một câu.
"Video hôm nay anh thấy rồi, biểu hiện của Tiểu Hoa rất tốt."
Hắn thình lình nói một câu khích lệ, thật ra làm cho Nam Tinh ngẩn người.
Khen cô biểu hiện tốt, mà còn cắn cô??
Sau đó, Quyền Tự không chút để ý nói,
"Sao Tiểu Hoa không gọi điện thoại cho anh?"
Hắn phảng phất thuận miệng nhắc tới mà thôi.
Động tác bôi thuốc của Nam Tinh dừng một chút,
"Em, không nghĩ tới."
Cơ hồ trong khoảnh khắc truyền thông ùa vào, trong đầu cô đã nghĩ xong cách giải quyết chuyện này.
Ý tưởng có rất nhiều, thậm chí còn nghĩ tới cả biện pháp nhờ tới chị gái cô là Nam Tình, duy độc không nhớ tới Quyền Tự.
Cô nói xong, nhích về sau một chút.
Nhưng vừa mới nhích xong, Quyền Tự đã túm nơ con bướm màu đỏ kéo người tới trước mặt mình.
"Anh không quan trọng?"
Không đợi Nam Tinh trả lời, Quyền Tự đã nói tiếp.
"Nếu anh và em trai em cùng rơi xuống nước, Tiểu Hoa sẽ cứu ai?"
Tống Cảnh Hiên vừa uống một ngụm nước, thiếu chút nữa thì phun ra.
"Khụ khụ khụ khụ khụ."
Vẻ mặt của hắn phức tạp, nhịn không được ngó qua kính chiếu hậu nhìn về phía Quyền Tự.
Vấn đề không biết xấu hổ thế này mà hắn có thể mặt không đổi sắc hỏi ra miệng ư?
Ngay khi Quyền Tự còn muốn nói tiếp cái gì, Nam Tinh đã duỗi tay che kín miệng hắn.
Nam Tinh nhỏ giọng trả lời.
"Em nhớ rõ, về sau em sẽ gọi điện thoại cho anh, anh không cần hỏi lại."
Quyền Tự nghe được đáp án mình muốn, lúc này mới đình chỉ đặt câu hỏi.
Tiểu Hoa mà hắn cẩn thận nuôi chỗ nào cũng tốt, tiếc là thời điểm mấu chốt luôn xem nhẹ hắn, thật không tốt.
Cuối cùng, Quyền Tự vừa lòng, sẵn đang là buổi tối nên hắn nhân tiện bắt cóc cô về địa bàn của mình.
Phòng VIP của khách sạn Cảnh Thành.
Một lát sau, vết dị ứng trên người Quyền Tự rõ là đã tan không ít.
Tống Cảnh Hiên hơn nửa đêm vẫn còn ngồi chỗ này, hiển nhiên là có chính sự muốn nói.
Hắn đưa một tập văn kiện cho Quyền Tự.
"Căn cứ vào tin tức điều tra được, bọn họ đã nhập cảnh."
Quyền Tự ngồi trên sô pha, hơi nhướn mày, nhìn về phía Tống Cảnh Hiên, duỗi tay nhận lấy tập văn kiện.
Nhìn kỹ nội dung.
Tống Cảnh Hiên bắt chéo chân, lắc lư:
"Mục đích hẳn là hướng về chú, dù sao, chú là thí nghiệm phẩm duy nhất tồn tại sau hai mươi năm của tổ chức này."
Nhắc tới chuyện này, Tống Cảnh Hiên bắt đầu ưu sầu.
"Bởi vì việc này, lão tử đây gắn bó với chú phải gắn bó nhiều năm như vậy, tóc đã rụng không ít."
Nam Tinh ngồi trên sô pha, hỏi:
"Bọn họ là ai?"
Tống Cảnh Hiên cười cười,
"Nghe qua tổ chức tên là Ám Gen chưa?"
Nam Tinh tìm tòi trong đầu một vòng, trong "Tiểu kiều thê chớ chọc hỏa" cũng không thấy nhắc tới nội dung gì liên quan tới tổ chức này.
Dù sao ở trong tiểu thuyết, Quyền Tự không phải vai chính, hơn nữa đó là một bộ ngôn tình bá đạo tổng tài, kể về Chu Mạc và mối tình đầu của hắn yêu đến chết đi sống lại, những chuyện không liên quan tới việc yêu đương thì đều là phông nền.
Tống Cảnh Hiên giải thích.
"Bộ dáng bệnh tật ương ưởng này của Quyền Tự là do bọn họ làm ra. Lý do là, muốn hy sinh một bộ phận nhỏ mọi người để thực hiện bước nhảy vĩ đại của nhân loại."
Nam Tinh nghe xong, nghi hoặc.
"Bọn họ muốn làm cái gì?"
Một tay Tống Cảnh Hiên chống cằm, cười ra tiếng:
"Bọn họ muốn thông qua cách thức thay đổi gen, kéo dài tuổi thọ của nhân loại, để biến nhân loại trở nên càng mạnh mẽ."