Editor: Kiều Tiếu
Tống Cảnh Hiên nói xong câu đó, nhìn về phía Quyền Tự, nói một câu ba phải.
"Ờ, ở phương diện nào đó thì bọn họ xác thật đã làm được."
Nam Tinh nghe xong nói thầm một câu.
"Tổ chức Ám Gen."
Tống Cảnh Hiên cứ nghĩ đến đám người trong đó là cảm thấy đau đầu.
"Một đám phần tử cực đoan cuồng nhiệt, điên cuồng ủng hộ mấy tên nhà khoa học não tàn. Sau đó mấy tên này xuất ngoại, hiện tại mơ hồ có tư thế ngóc đầu dậy."
Trên bàn có mấy tờ văn kiện rơi rụng, trong đó có một đồ án xăm mình xuất hiện dưới tầm mắt của Nam Tinh.
Một con chim ưng màu xanh lá đang ngậm một cái quyền trượng.
Tống Cảnh Hiên nói xong lại khôi phục bộ dáng lười biếng, nhìn về phía Quyền Tự.
"Nếu bọn họ thật muốn bắt chú đi, cũng không biết là ai sẽ xui xẻo."
Hắn nói hết câu, đang định thương lượng với Quyền Tự, muốn nghe xem vị này nghĩ thế nào.
Kết quả chờ nửa ngày chỉ chờ được đúng một câu.
"Chú cần phải đi."
Nụ cười trên mặt Tống Cảnh Hiên cứng đờ.
Dùng xong thì ném a.
Tống Cảnh Hiên nhìn thoáng qua Nam Tinh, cười tủm tỉm.
"Cô bạn nhỏ ~" có muốn đi cùng chú hay không?
Những lời tiếp đó còn chưa nói ra miệng, Quyền Tự liếc mắt nhìn hắn.
Câu nói lập tức dừng lại.
Tống Cảnh Hiên đứng lên, chậc chậc hai tiếng, sau đó rời đi.
Nam Tinh còn muốn nhìn kỹ những đồ án xăm mình đó.
Kết quả vừa cầm tờ giấy kia vào tay, cô đã bị người nào đó bế ngang lên.
Quyền Tự ôm người, không hề có cảm giác suy yếu như vừa mới ở trong xe, từng bước đi đến mép giường, đặt người lên đó, thuận tay vứt bỏ tờ giấy trong tay cô.
Hắn chậm rãi mở miệng,
"Nên ngủ."
Nói hết câu, hắn đã đè nặng cô, ngã xuống giường.
Nam Tinh nhìn những chỗ dị ứng trên người hắn, nếu đè xuống người cô thì sẽ chạm phải những chỗ đó.
"Em nằm xa một chút, có vẻ như vậy sẽ mau khỏi hơn."
Vậy nên đáng ra, hẳn cô nên quay về phòng ngủ của chính mình.
Nhưng cô vừa nói lời này ra khỏi miệng, lực đạo ôm cô của Quyền Tự đột ngột tăng lên, con ngươi màu xám nhạt trở nên sâu kín.
"Em đang theo đuổi anh mà, đúng không?"
Mỗi lần Nam Tinh nghe thấy hắn hỏi câu này, nội tâm đều rất ngượng ngùng.
"Ách."
Quyền Tự thấy cô do dự, ôm càng chặt,
"Không muốn theo đuổi anh?"
Tự dưng nghe xong, có mùi cưỡng bách người ta theo đuổi mình.
Muốn cũng phải theo đuổi, không muốn cũng phải theo đuổi.
Nam Tinh bị ôm chặt, cô lên tiếng.
"Vẫn đang theo đuổi."
Quyền Tự nghe xong, tựa hồ vừa lòng một chút.
"Em rất muốn có được anh?"
Nam Tinh dừng một chút, nhéo nhéo ống tay áo.
Có phần cảm thấy thẹn là chuyện thế nào?
Nhưng cô vẫn gật đầu.
"Ừm."
Quyền Tự rũ mắt, giọng nói nghẹn ngào.
"Thân thể của anh không tốt, em sẽ không ghét bỏ?"
"Không hề."
"Sẽ đối xử thật tốt với anh?"
"Sẽ."
Thấy Nam Tinh đồng ý, con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự nổi lên vài vệt sáng u tối, cánh môi đỏ thắm của hắn khẽ cong lên một độ cong thật nhỏ, đôi môi để sát vào Nam Tinh, thấp giọng nói.
"Chúc mừng Tiểu Hoa, em đã có được anh."
Nói xong, hầu kết của hắn lăn lộn, ánh mắt vẫn luôn dừng trên cánh môi hồng nộn của Nam Tinh, nhìn chằm chằm hồi lâu.
Nam Tinh chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Cô vẫn luôn không nói chuyện.
Quyền Tự khẽ nhíu mày,
"Không vui vẻ?"
Nam Tinh yên lặng ôm lấy người đàn ông mình vừa có được,
"Vui vẻ."
Quyền Tự nói tiếp,
"Không muốn hôn chiến lợi phẩm của mình một chút?"
Nam Tinh thò lại gần, hôn một cái.
Kết quả đang định lui về sau, đã bị người nào đó trực tiếp đè lên giường.
"Ngô."
Môi răng đụng chạm, công thành đoạt đất, nụ hôn kịch liệt trong đêm đen khiến cho người ta có cảm giác ái muội.
Quyền Tự vừa hôn vừa khàn khàn mở miệng.
"Anh là của em, anh ngủ cùng em, thiên kinh địa nghĩa."
Nói xong, căn bản không cho người khác có cơ hội phản bác, lại đè nặng người ta hôn tiếp.
Sáng sớm hôm sau.
Nam Tinh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô bị người ôm lấy, người nào đó ngủ thật sự rất sâu, nhưng lực đạo ôm cô không hề suy giảm.
Nam Tinh với tay lấy chiếc điện thoại ở cạnh giường.
Ấn nút nghe.
"Alo?"
Nghe vậy, Nam Tình ở bên kia điện thoại liền hỏi.
"Em ở đâu? Cả đêm không về nhà??"
Nam Tinh nhắm mắt.
Bởi vì ngày hôm qua uống rượu nên đến giờ sọ não có chút đau.
"Ừm, ở khách sạn."
Nam Tình nhạy bén nhận ra cái gì.
"Khách sạn? Ngủ với đàn ông?"
Nam Tinh mơ hồ cảm thấy, nếu mình nói thật thì khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Cô phủ nhận.
"Không."
Chữ này vừa nói ra miệng, không biết từ khi nào Quyền Tự đã tỉnh, kề sát bên tai cô nói nhỏ, tiếng nói khàn khàn.
"Tiểu Hoa."
Nam Tinh vừa nghe động tĩnh bên cạnh, duỗi tay bưng kín miệng Quyền Tự.
Nhưng mà, Nam Tình ở đầu bên kia điện thoại đã nghe được.
Thanh âm của Nam Tình không rõ cảm xúc,
"Nam Tinh, em chơi thật lớn a."
Nam Tinh không nghe ra ẩn ý trong lời nói của chị gái mình.
Nam Tinh rúc mặt vào gối đầu, ăn ngay nói thật.
"Thật là có một nam nhân."
Nam Tình hừ lạnh.
"Em chú ý chút cho chị, nhớ rõ làm tốt biện pháp an toàn."
Thanh âm rầu rĩ của Nam Tinh vang lên.
"Rất an toàn."
Tựa hồ, hình như hai người đàm luận không cùng một vấn đề, nhưng kỳ dị có thể đối đáp trôi chảy.
Hơn nửa ngày, bên kia Nam Tình mới nói tiếp.
"Mấy ngày nữa là sinh nhật em, muốn quà gì không?"
Nam Tinh lúc này mới nhớ tới, ừm, cô sắp 18 tuổi.
"Không biết."
"Có muốn đến công ty không?"
"Không muốn đi."
"Nghĩ kĩ lại đi, đến lúc đó thì gọi điện thoại cho chị."
"Dạ, được."
Nói xong, Nam Tình sách một tiếng.
"Em ở đâu, chị qua đó đón em."
"Không cần."
"Em xác định người bên cạnh em, sẽ không cuốn lấy em?"
Nam Tinh yên lặng nhìn thoáng qua Quyền Tự,
"Ách ······." Hắn đã cuốn lấy cô.
Hơn nữa đêm qua cô thật vất vả mới theo đuổi được.
Hình như, không thể lui rồi.
Cô mở miệng.
"Chị, bên em còn có chút việc, em sẽ xử lý, cúp trước."
Nói xong, cuộc gọi kết thúc.
Nam Tinh nhìn quần áo bệnh nhân rộng rãi của Quyền Tự.
Chỗ dị ứng lại lan rộng ra hơn rồi.
Cả người Quyền Tự nóng bỏng, hệt như lò sưởi.
Nhiệt độ này, không bình thường.
"Sao vết dị ứng của anh lại tăng thêm rồi?"
Quyền Tự không nói chuyện.
Bởi vì hắn cũng không biết.
Nam Tinh đi xuống giường, trực tiếp đi tìm Bạch Vũ.
Rất nhanh, bác sĩ vội vã chạy tới.
Khi nhìn thấy trên người Quyền Tự có một mảng lớn phiếm hồng, bác sĩ nhíu mày,
"Quyền thiếu gia, ngài lại ăn phải thứ gì có cồn à?"
Quyền Tự dựa vào mép giường, con ngươi hơi khép, tự hỏi một lát.
Sau đó, con ngươi màu xám nhạt nâng lên, nhìn về phía Nam Tinh ở đằng trước, chậm rãi mở miệng:
"Bị một người uống rượu hôn thật lâu, có tính là ăn không?
Nghe đến đây, bác sĩ y tá trong phòng, còn có Bạch Vũ, sôi nổi theo ánh mắt của Quyền Tự nhìn về phía Nam Tinh.
Nam Tinh xoa bóp tay áo, nhìn về phía khác.
Chỉ cần cô không nói lời nào thì sẽ không có ai biết người đó là cô.
Đôi lông mày nhíu chặt của bác sĩ buông lỏng đôi chút, khó có được nhẹ nhàng nói.
"Nếu ngài không uống rượu mà chỉ bị một người uống say hôn, thì hẳn sẽ không có chuyện gì."
Quyền Tự chậm rãi gật đầu, lên tiếng.
"Ừ."
Bác sĩ kiểm tra xong, đến lúc rời khỏi phòng ngủ.
Nam Tinh đi theo sau, lúc bác sĩ sắp ra cửa, bước chân dừng lại, nhịn không được nhìn về phía Nam Tinh.
"Sau khi uống rượu xong thì nên tiết chế một chút. Thiếu gia lớn lên thành dáng vẻ kia, xác thật khiến cho người khác không nhịn được. Nhưng mà vẫn nên nhớ, uống rượu xong thì nên tiết chế."