Trong mơ ngực cậu bị một khối đá nặng ngàn cân đè lên, ép cậu tới nỗi trốn cũng trốn không thoát, muốn động đậy cũng không được, khối đá kia còn mọc ra tay chân, bám chặt lấy cơ thể cậu không buông.
Không thể hít thở được khiến cậu mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó liền cảm giác được chính xác thì thứ gì đang đè nặng trên người mình, hơi hơi cúi đầu thì nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của Cố Nghiên
Thẩm Thư thở dài, nhớ tới đêm qua cậu nói chuyện với Cố Nghiên tới nửa đêm thì ngủ quên lúc nào không hay, không biết tại sao hai người lại ngủ thành bộ dạng này.
“ Anh ơi, dậy đi.” Thẩm Thư duỗi tay đẩy đầu Cố Nghiên, có chút lo lắng mà la lên một tiếng.
Trên người Cố Nghiên không đắp chăn, bây giờ thời tiết lại lạnh như vậy, anh ấy sẽ không bị cảm lạnh đúng không?
Viên lông xù xù từ trong ngực cậu giật mình, sau đó dụi dụi mắt đứng dậy nhỏ giọng nói:”Thư Thư, em làm sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không?”
Thẩm Thư cẩn thận nhìn đôi mắt của anh, bên trong là một mảng trong suốt còn mang theo một chút lo lắng.
Cậu yên lặng thở dài, đây là lại trở lại như cũ rồi.
“ Cố Nghiên, anh có đau đầu không? Trên người có lạnh không?” Thẩm Thư nhanh chóng đứng dậy, mặc thêm quần áo sau đó sờ sờ cái trán của Cố Nghiên, nhưng không có gì khác thường.
Cố Nghiên lắc đầu:” Anh không có bị bệnh, Thư Thư không cần lo lắng, anh đi nấu cơm, giữa trưa nay Thư Thư có về nhà ăn cơm không?”
Thẩm Thư lắc đầu, sự việc hôm nay chắc chưa xong nổi, cậu có chút phát sầu, hôm nay cái gã Hồ Lập Cường kia sẽ tới đây, nếu ban đêm Hồ Lập Cường xuống tay với mấy người Tống Ngạn, cậu không thể không nói, không biết Hướng Tu Tề có trụ nổi không.
Nhưng nếu cậu không về, để Cố Nghiên một mình ở nhà thì cậu không yên tâm.
Suy nghĩ một chút, Thẩm Thư nói với Cố Nghiên:” Anh, em muốn đi với thầy Tống làm việc ở một nơi khác khoảng hai ngày, có khả năng buổi tối sẽ không về nhà, anh cứ ở nhà ăn uống đầy đủ, đừng lo lắng cho em.”
Cố Nghiên chớp chớp mắt nói:” Em muốn đi đâu?”
“ Đi Liễu Doanh, anh cũng biết chỗ đó mà, cách nhà của chúng ta không xa, nếu có chuyện gì thì em sẽ trở về rất nhanh.”
Cố Nghiên gật gật đầu, có chút ưu sầu thở dài:” Được rồi, công việc quan trọng hơn, nhưng mà Thư Thư nhớ gọi điện cho anh, nếu không anh sẽ lo lắng.”
Thẩm Thư gãi gãi đầu, xem ra phải kiếm thời gian mua cho Cố Nghiên một cái điện thoại, tốt xấu gì bây giờ bọn họ cũng là người có tiền a.
Chỉ là chuyện mua điện thoại này chắc phải đợi đến khi chuyện ở Liễu Doanh giải quyết xong.
Sau khi Cố Nghiên tan làm thì vừa vặn có thể bắt được một chuyến xe buýt cuối cùng từ Liễu Doanh trở về, vì thế Thẩm Thư liền ước định với Cố Nghiên, vào mỗi buổi chiều khi thầy Tống trở về, cậu sẽ gọi điện thoại cho thầy Tống, Cố Nghiên chỉ cần nghe điện thoại từ thầy là được.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Thư và thầy Tống lại bắt xe lần nữa trở về Liễu Doanh.
Hướng Tu Tề và Tống Ngạn ở trong khách sạn với thiếu niên kia, chỉ là cả đêm bận rộn không ngủ, tình huống của thiếu niên ngày càng nghiêm trọng, ngày hôm qua bị Thẩm Thư dọa sợ, em ấy còn có thể nghe hiểu được lời nói của mọi người, hơn nữa còn có thể trả lời cậu hỏi của bọn họ bằng cách đánh chữ.
Sáng sớm hôm nay, khi Hướng Tu Tề tỉnh dậy thì phát hiện thiếu niên này đã hoàn toàn lâm vào trạng thái ngây ra, mặc cho hắn có gọi thế nào cũng không hề có phản ứng.
Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
Chờ lúc thầy Tống và Tống Ngạn không để ý, Hướng Tu Tề kéo Thẩm Thư ra bên ngoài nói:” Ngày hôm qua nhân lúc tên nhóc họ Tống kia ngủ thì đi ra ngoài một chuyến, dùng con rối theo dõi anh cho tôi để dạo quanh thôn một lần, phát hiện tình hình ở đây không mấy lạc quan.”
Thẩm Thư nói:” Cậu phát hiện được gì rồi?”
Hướng Tu Tề thở dài:” Tôi đi ra phía sau trường học, muốn lợi dụng con rối theo dõi tìm xem ở trong trường học còn có người khác bị linh ký sinh hay không, nhưng khi con rối theo dõi được thả ra, nó giống như là bị mất đi hiệu lực, đứng tại chỗ xoay đi xoay lại bốn phía một cách lung tung, có thể kết luận trong trường học mặc kệ là giáo viên hay là học sinh ở ký túc xá thì đều có linh tồn tại.”
“ Ngoại trừ cái này, sau khi con rối theo dõi ra khỏi trường, nó trực tiếp đâm thẳng vào nhà của mấy người dân, gây ra rất nhiều rắc rối, tôi còn chưa kịp làm gì thì nó liền không hoạt động nữa. Sau đó sợ chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn, sau này sẽ khó hành động nên liền rút về lại.”
Thẩm Thư nhíu mày, con rối theo dõi của cậu tuyệt đối sẽ không mất đi hiệu lực, loại tình huống xuất hiện tại đây chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là ở gần con rối theo dõi có số lượng lớn linh mới dẫn đến việc nó mất đi phương hướng.
Hơn nữa cấp bậc của linh ký sinh ở những người đó có lẽ là ngang hàng, nếu không thì có trà trộn vào nhau đi chăng nữa, thì con rối theo dõi cũng sẽ chọn ra một con cấp bậc cao nhất, rồi giải quyết từng con một.
“ Thẩm tiên sinh, tôi nghĩ không chỉ riêng gì trường học và người dân ở gần đó mà chỉ sợ cả Liễu Doanh này đều bị linh ký sinh, ngay cả khi chúng ta tìm thấy các vật chủ mà linh ký sinh nhưng chỉ dựa vào mấy người chúng ta mà giải quyết nhiều linh như vậy, e rằng có chút...”
Hướng Tu Tề có chút nôn nóng, hắn thật sự không nghĩ ra, tại sao lại xuất hiện loại tình huống kỳ quái như vậy, chẳng lẽ bây giờ toàn bộ thôn đều bị linh ký sinh?
“Hay là tôi thử thông báo cho bên tổng bộ, tôi cảm thấy đám người đó ở trong bóng tối nắm giữ tình hình rất dễ bày ra nhiều thủ đoạn, sợ là nơi thí nghiệm không chỉ ở Liễu Doanh.”
Thẩm Thư gật gật đầu:” Những việc này cậu có thể làm thì làm, hiện tại chúng ta chỉ có thể cố gắng làm hết sức mình, cứu được người nào hay người đó.”
Trở lại trong phòng, thầy Tống nhìn thiếu niên đã trở nên ngốc nghếch mà mặt đầy vẻ tiếc nuối, ông đã làm giáo viên mười mấy năm, đương nhiên không chịu được khi học sinh chịu khổ, nếu thiếu niên này được bọn họ phát hiện sớm một chút, chắn chắn sẽ không phải đi đến bước đường này.
Thẩm Thư an ủi thầy Tống:” Thầy ơi, trong trường học vẫn còn nhiều học sinh khác cần chúng ta đi cứu, ít nhất vẫn còn hi vọng cứu bọn họ, sẽ không giống mấy đứa nhỏ như Liễu Gia Duyệt.”
Thầy Tống gật gật đầu, tỉnh táo lại:” Em nói rất đúng, chúng ta còn nhiều việc để làm, còn có rất nhiều học sinh chờ chúng ta đến cứu. Khi nào thì Hồ Lập Cường đến?”
Hướng Tu Tề liếc mắt nhìn Thẩm Thư một cái trả lời:” Chắc là tầm mười một giờ hơn thì đến Tây Hoa, nếu như bắt xe buýt đến, có thể muộn hơn mười hai giờ một chút.”
“ Đứa nhỏ này làm sao bây giờ, chúng ta đưa em ấy đến khách sạn này, bây giờ lại bị ngốc rồi, nếu đưa em ấy về nhà, mẹ em ấy chắc chắn không tha cho chúng ta.” Tống Ngạn có chút lo lắng.
Rõ ràng chuyện này không liên quan đến bọn họ, nhưng cái nồi này sắp bị chụp lên trên đầu bọn họ rồi, thật là quá sầu a!
Thẩm Thư chậc một tiếng, chớp chớp mắt với hắn nói:” Chúng ta có thể chờ người của tổng cục Hồ tiên sinh đến, tiên sinh nhất định có cách để cứu người, dù sao cũng là từ tổng cục tới chắc chắn cũng có chút tài năng.”
Hướng Tu Tề cười gật đầu:” Anh nói đúng, Hồ tiên sinh- Hồ Lập Cường đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì sẽ sáng chói đến mù con mắt đồ nhà quê như chúng ta a, tiên sinh chắc chắn sẽ có cách.”
Thầy Tống liền cưởi nhìn bọn họ, nghe hai người thổi phồng Hồ Lập Cường đến tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.*
*đời trước không có ai, đời sau cũng không có ai tài giỏi như vậy.
Chớp mắt cái đã đến giữa trưa, Tống Ngạn bị bắt ở lại với thiếu niên, ba người Thẩm Thư ra khỏi khách sạn và đi đến chỗ gần trường học lần nữa, trên đường Thẩm Thư hỏi Hướng Tu Tề:” Có manh mối gì về người bạn kia của cậu không?”
Hướng Tu Tề thở dài, lắc đầu nói:” Rất khó tìm, đã mười năm trôi qua rồi, cậu ấy lại không phải người thôn này, thật sự là không dễ để hỏi thăm.”
“ Trường học thì thế nào? Sao không đi tìm thầy giáo dạy cậu ấy năm đó hỏi một chút?”
Hướng Tu Tề lo lắng gật đầu, tuy rằng hắn vẫn luôn cảm thấy Trình Hạng Minh nhất định sẽ không xảy ra chuyện, nhưng cho đến tận hôm nay vẫn không liên lạc được nên trong lòng ngày càng lo lắng.
Thầy Tống với giáo viên của trường trung học Liễu Doanh có chút quen biết, vì vậy ông đưa Hướng Tu Tề đi gặp mấy người đó, Thẩm Thư đảm bảo với thầy Tống sẽ không chạy đi lung tung và chờ bên ngoài trường học.
Chờ sau khi hai người đi vào, cậu lập tức xoay người, chạy nhanh đến chỗ gần trung tâm của thôn Liễu Doanh, đem một nửa con rối theo dõi thả ra ngoài, khống chế chúng cảm nhận các con linh đang ở gần.
Mười mấy con rối vừa rơi xuống đất, liền rơi vào trạng thái hỗn loạn, vây lại rồi chạy xung quang Thẩm Thư, nếu không phải Thẩm Thư năng lực mạnh khống chế được, sợ là chúng nó đã lập tức bay ra khắp nơi.
Thẩm Thư nhắm mắt lại, đem tinh thần lực bám vào trên người của mười mấy con rối theo dõi, đóng lại bốn giác quan, tiếng vang bên tai dần dần biến mất, cái mũi cũng không ngửi thấy bất cứ mùi gì, mà trong tầm mắt lại dần dần xuất hiện vô số điểm đỏ đang nhảy lên.
Những cái đó tất cả đều là linh.
Trong một mảng đen tối, các đốn sáng lớn nhỏ nhìn không ra sự khác nhau di chuyển xen kẽ, có mấy cái thậm chí hiện lên trước mắt cậu, Thẩm Thư bình tĩnh lại, ở trong các điểm đỏ đó tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng, ở hướng nam, có một điểm đỏ rõ ràng to hơn và nhấp nháy mạnh hơn những điểm đỏ khác, nó lẳng lặng ngừng ở đó, không hề nhúc nhích.
Thẩm Thư bỗng nhiên mở to mắt, con rối theo dõi ở bên người cậu lập tức hóa thành bột phấn, phát tán ra khắp nơi.
Cậu lập tức chạy như bay về phía nam, băng qua khu dân cư là một con đường lớn.
Khác với đường chính, con đường lớn này ở Liễu Doanh là nơi tổ chức cuộc họp thôn, cứ cách năm ngày lại có một cuộc họp, hôm nay không phải ngày họp thôn cho nên toàn bộ con đường tuy rằng rộng lớn nhưng nhưng trông rất vắng vẻ.
Mặc dù không phải họp thôn, nhưng đầu đường vẫn có mấy cái xe ba gác bán đồ ăn vặt cố định ở đây, bên cạnh còn có người đang quét dọn lá và các loại rác khác còn sót lại từ cuộc họp thôn lần trước.
Thẩm Thư băng qua đường phố, dựa vào ký ức vừa rồi để tìm vị trí nơi có điểm đỏ, đó là một ngôi nhà có chút cũ nát nằm bên cạnh đường lớn, ở trên cửa có treo một tấm biển bằng gỗ, trên tấm biển gỗ có ba chữ được viết bằng sơn một cách loang lổ, địa điểm tiêu thụ.
Cách đây rất lâu về trước, khi mà cửa hàng và siêu thị còn chưa xuất hiện, địa điểm tiêu thụ tương tự như vậy trải rộng các thôn, các trấn, mà bây giờ các siêu thị lớn nhỏ mọc lên như măng mọc sau mưa xuất hiện ở các con phố, trong một thôn thậm chí có thể có năm sáu cái siêu thị gia đình, cứ như thế địa điểm tiêu thụ đã hoàn toàn biến mất.
Thẩm Thư vén mành lên đi vào trong, địa điểm tiêu thụ giống như trong trí nhớ của cậu, ánh sáng trong phòng vô cùng tối, trên quầy hàng bằng gỗ lớn bày ra các loại đồ chơi nhỏ đã lỗi thời, ngoài ra còn có que cay và kẹo cao su đựng trong hộp nhựa trong suốt.
Ngồi sau quầy là một người đàn ông đang đọc sách, hắn hơi hơi cúi đầu, dưới màu tóc trắng đen xen kẽ lộ ra một khuôn mặt vô cùng trẻ trung.
Nhìn thấy Thẩm Thư đi vào, người đàn ông ngẩng đầu cười nói:” Cậu muốn mua gì? Cửa hàng nhỏ này của tôi chỉ có một ít đồ mà trẻ em thích, đồ vật đều để ở trong ngăn tủ, cậu tìm không thấy đồ mình cần có thể đi tới siêu thị ở đầu đường coi thử.”
Thẩm Thư nhìn hắn chăm chú, khẽ lắc đầu:” Tôi là tới tìm cậu.”
“ Tìm tôi làm gì? Chúng ta không quen biết nhau đúng không?”
Thẩm Thư cười:” Có quen hay không cũng không sao cả, tôi tìm cậu có việc, cậu đi với tôi một chuyến là được.”
Người đàn ông cười, hắn đóng sách lại, tùy tiện đặt ở mặt trên một thùng giấy, chậm rãi đứng dậy nói:” Cậu cũng thấy rồi, ở cửa hàng này không có người khác, tôi không thể rời đi, có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi.”
Thẩm Thư không nói gì, lui về sau một bước, hơi hơi ngẩng đầu đánh giá căn nhà này, trong phòng ngoại trừ quầy hàng đối diện cửa ra vào, ở góc tường chất đầy các thùng giấy và một số hộp nhiều màu sắc, tất cả đều là quảng cáo đồ ăn vặt.
Mà trên tường sau lưng quầy hàng phía bên phải người đàn ông có treo mấy con diều, còn có mấy con dao giấy màu vàng, trong hộp đồ ăn vặt dưới lớp giấy màu vàng có bảy tám hình nộm nhỏ bằng nhựa.
Thẩm Thư đi qua khom lưng lấy ra một con, món đồ chơi lọt thỏm trong lòng bàn tay, cậu lắc lắc, bên trong truyền ra tiếng các khối đồng va chạm lẫn nhau.
Cậu quay đầu lại, người nam nhân ngồi ở sau quầy đã đứng lên, đi tới cửa. Người đàn ông đóng cửa lại, quay đầu tươi cười nói:” Ngại quá, món đồ chơi này không bán.”
Thẩm Thư nhìn đồ vật trong tay nhướng mày:” Tôi không mua là được, cậu đóng cửa làm gì? Không phải cậu muốn giữa ban ngày ban ngày ban mặt mà ăn cướp đó chứ?”
Nam nhân chậc một tiếng, lại ngẩng đầu lên, từ sau cửa lấy ra một cái túi vải, sau đó nhìn Thẩm Thư nói:” Xin lỗi, tôi ghét nhất là người khác đụng vào đồ của mình, đặc biệt là đồ chơi của tôi, cậu chạm vào nó mà bị hỏng thì lấy cái gì để đền lại đây”
“ Hay là, dùng chính bản thân cậu đền đi? Tôi thấy cậu lớn lên rất không tệ, sau này ở lại đây trong tiệm giúp đỡ tôi, nói cậu đẹp như vậy thôi nhưng thật ra thì cũng không đến nỗi làm bẩn mắt tôi.”
Người đàn ông cười nhẹ, ánh mắt nhìn Thẩm Thư như đang đánh giá một công cụ rất tiện lợi.