Thẩm Thư nhìn túi vải trong tay hắn, tò mò nói:” Cậu tính đem tôi chế thành con rối à?”
Nụ cười của người đàn ông đông lại trong nháy mắt, ngay sau đó liền khôi phục bình tĩnh nói:” Quả nhiên, cậu là linh khôi sư, thiếu niên chết ở bệnh viện trong trấn Tây Hoa kia, rất có khả năng sẽ thu hút sự chú ý của các người. Nhưng tôi rất muốn biết, trong thôn nhiều người như vậy, cậu làm như thế nào mà tìm được tôi ở đây?”
Thẩm Thư đem món đồ chơi trong tay tùy ý ném xuống đất, nhún nhún vai nói:” Cái này có gì khó, cậu ngồi ngay ở trong cửa hàng cạnh con đường, mắt tôi cũng không bị mù, sao có thể không tìm thấy.”
Người đàn ông cười nhạo, tình huống trong thôn này hắn là người hiểu rõ hơn ai hết, cho dù những người này dùng con rối theo dõi cũng không có khả năng tìm thấy hắn dễ dàng như vậy.
Đặc biệt là hai học sinh xảy ra chuyện đều ở trong trường học, theo lý mà nói thì những người đi điều tra cũng nên bắt đầu từ trường học. Mà khoảng cách giữa hắn và trường học, đã vượt qua phạm vi cảm nhận, con rối theo dõi một khi được thả ra sẽ bị linh gần đó quấy nhiễu.
Hắn lắc đầu nói:” Không sao cả, thôn này sẽ sớm biến mất hoàn toàn thôi, một mình tôi còn sống cũng không có ý nghĩa gì. Nếu cậu đã tìm thấy tôi ở đây, chứng minh tôi và cậu có duyên phận, vậy thì đi theo tôi đi.”
Nói xong hắn liền lấy ra một cái nêm gỗ từ trong túi vải.
Nêm gỗ bị chu sa nhuộm thành màu đỏ, mặt trên có khắc phù văn, cái nêm gỗ này mà cắm vào cơ thể con người thì có thể lập tức đánh tan ba hồn bảy vía.
Người đàn ông giơ cái nêm gỗ lên nhìn nhìn, dùng tay thử xem mũi nhọn của nêm gỗ, xác nhận mũi nhọn vô cùng sắc bén, liền nói với Thẩm Thư:” Cậu yên tâm, động tác của tôi rất nhanh, sẽ không làm cậu đau đớn đâu, chỉ cần ngoan ngoãn thì sự đau đớn rất mau sẽ biến mất.”
Thẩm Thư im lặng không nói gì mà chỉ nhìn hắn.
“ Những người cũng đó thật là, cậu xem cậu cùng lắm chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, còn trẻ như vậy, tại sao lại vội vã để cậu đi làm nhiệm vụ? Tôi vừa nhìn đã biết cậu không trải qua quá trình huấn luyện, còn chưa làm gì mà đã sợ đến mức không thể động đậy sao?”
“ Bọn họ căn bản không đem mạng sống của cậu để trong lòng, thay vì đi theo những người như vậy thì làm con rối của tôi đi, sau này tôi chắc chắn sẽ đối đãi thật tốt với cơ thể cậu, cho cậu dùng mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất, giúp cậu mãi mãi duy trì ngoại hình thế này.”
“ Đây cũng coi như là một sự bất tử khác, không phải sao?”
Hắn giơ cái nêm gỗ lên, vải áo sơ mi phác hoạ ra cơ bắp mạnh mẽ của hắn, Thẩm Thư hơi hơi nghiêng đầu, chờ hắn đi đến trước mặt mình, cậu mới mở miệng nói:” Cậu là một linh khôi sư, tại sao lại thích dùng thủ đoạn bạo lực thế này? Thật là không có thẩm mỹ và cũng rất dễ dàng rơi vào tay đối phương a.”
Người đàn ông cười ra tiếng, lau mặt nói:” Cách để đối phó với người khác thế nào thì tôi không biết, nhưng đối với người non nớt như cậu thì không cần phải sử dụng loại thủ đoạn khác, đúng không?”
Nói xong sắc mặt trở nên tàn nhẫn, sau đó cái nêm gỗ trong tay hắn hung hăng nhắm vào cái trán của Thẩm Thư.
Mắt thấy mũi nhọn của nêm gỗ sắp đâm và làn da của thanh niên trước mắt, ánh mắt tàn nhẫn của người đàn ông toát ra vài tia chờ đợi.
Hắn rốt cuộc cũng có thể tự mình chế tạo ra con rối mạnh nhất!
Nhưng vào ngay lúc này, người đàn ông đột nhiên cảm giác được cánh tay đang giơ lên bỗng đau nhói, đau đến nỗi hắn không thể không buông lỏng tay ra, nêm gỗ trong tay cọ vào mặt người thanh niên rồi rớt xuống đất.
“ A”
Người đàn ông lảo đảo lui về phía sau hai bước, ôm chặt cánh tay chính mình ngồi xổm ở trên mặt đất.
Đau quá, tựa như ngàn vạn cây đinh đâm vào xương thịt của hắn rồi không ngừng cựa quậy.
Hắn ôm chặt cánh tay của chính mình, nếu có thể, thậm chí hắn còn nghĩ tới việc lập tức chặt bỏ cánh tay này, chẳng sợ phải chết, chỉ sợ phải chịu đựng loại thống khổ này.
Thẩm Thư khom lưng nhặt cái nêm gỗ lên, hai mắt tò mò đánh giá, nhìn thấy trên mặt con rối khắc phù văn chẳng qua chỉ là đồ chắp vá lung tung thì lại không hứng thú mà ném xuống đất
“ Nè, cậu tên là gì? Có quen biết người tên Trình Hạng Minh không?” Thẩm Thư đá đá người đàn ông đang co ro thành một cục trên mặt đất.
Người đàn ông cố hết sức quay đầu lại nhìn cậu, mồ hôi trên mặt đổ xuống đọng lại trên cằm, tóc cũng thấm mồ hôi mà dính trên trán.
“ Gϊếŧ tôi... Gϊếŧ tôi đi.” Vẻ tàn nhẫn trên mặt hắn biến mất, chỉ còn sót lại nỗi sợ và thống khổ tận cùng.
Thẩm Thư chậc lưỡi, có chút ghét bỏ nói:” Cậu cũng quá yếu đuối rồi, vừa mới nãy còn như thế nào mà bây giờ liền đau thành bộ dạng xấu như vậy? Anh trai của tôi lúc trước không có việc gì là không làm được, đến đốn củi, nấu cơm còn biết kìa!”
Sắc mặt người đàn ông tái mét, thiếu niên này có vẻ trắng nõn ngoan ngoãn, làm hắn cứ tưởng là một con thỏ trắng, nhưng không ngờ lại là một con sói đột lốt thỏ!
“ Bây giờ còn có thể nói chuyện hay không?” Thẩm Thư ngồi xổm xuống, chạm vào cánh tay hắn một chút, sau đó cả cơ thể người đàn ông lập tức run rẩy, đôi mắt trừng to như muốn rớt ra ngoài vậy.
Đau, quá đau.
Hắn còn tưởng vừa mới nãy đã là địa ngục rồi, không nghĩ tới bây giờ càng đau hơn.
“ Có nói hay không?”
Dùng hết sức lực cuối cùng gật gật đầu, gật đầu nhẹ đến nỗi gần như không thể nhận ra.
Thẩm Thư lấy ra từ trong túi một cái còi bằng trúc, đặt ở bên miệng thổi lên mấy cái giai điệu dễ nghe, sau đó người đàn ông cảm giác được đau đớn trong cơ thể dần chuyển sang cánh tay.
Chờ đau đớn trong cánh tay từ từ biến mất, hắn nhìn thấy một cỗ chất lỏng màu đen chảy ra từ móng tay hắn.
Hắn nhìn kỹ, mới nhìn ra đây không phải chất lỏng màu đen gì mà là những chấm đen nhỏ bằng hạt cát.
“ Cậu, cậu nuôi dưỡng cổ...” Người đàn ông nằm trên mặt đất há to mồm thở phì phò nhìn Thẩm Thư đầy sợ hãi.
Thẩm Thư nhìn hắn, giống như nhìn một tên ngốc:” Tôi là linh khôi sư, sao lại phải đi nuôi cổ trùng ? Đây là con rối của tôi, tuy rằng nhỏ nhưng cậu cũng không thể kỳ thị nó đúng không?”
Nói xong lại lộ ra biểu cảm tò mò:” Trên thế giới này thật sự có cổ trùng sao? Có phải cậu gặp người nuôi ở đâu rồi , người đó còn nhận đồ đệ không? Tôi cảm thấy tôi rất phù hợp để nuôi dưỡng thứ đồ kia.”
Cổ trùng rất tốt a, nuôi được một tổ, sau này nếu có kẻ thù của Cố Nghiên tìm đến cửa thì cứ đem thả hết chúng ra đầy sân là được.
Tốt nhất là nuôi một ổ tình yêu cổ trùng, sau đó đem chúng bỏ vào cây cổ thụ ở cửa thôn, để cho bọn chúng thân thân ái ái với cây cổ thụ????
Người đàn ông yếu ớt lắc lắc đầu:” Tôi chưa từng thấy qua, cái đó...rốt cuộc là thứ gì?”
Thẩm Thư thất vọng thở dài, mất kiên nhẫn nói:” Tôi đã nói tôi là linh khôi sư, cậu cảm thấy đây là thứ gì? Mau mau trả lời câu hỏi của tôi, rốt cuộc cậu là ai, Trình Hạng Minh có phải bị cậu bắt hay không? Không cần diễn kịch trước mặt tôi.”
“ Tôi là Trình Thương, là anh trai của Trình Hạng Minh.” Sau khi người đàn ông hết tức giận, cũng không hề giãy dụa, vô cùng bình tĩnh ngồi dưới đất, đôi mắt nhìn món đồ chơi bị Thẩm Thư ném xuống đất.
( lúc này sau khi biết Trình Thương lớn hơn nên gọi anh)
Thẩm Thư nghe được câu này thì sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày nói:” Trình Hạng Minh nói cậu ấy đến nơi này là để tìm một người bạn cũ, là tới tìm anh?”
Người đàn ông cười nhạo một tiếng:” Đúng vậy, là tới thăm tôi, nó nói đến thăm bạn cũ sao? Thật là em trai tốt của tôi a, một tiếng anh còn không muốn kêu mà cả ngày còn muốn ra vẻ anh em tình sâu nghĩa nặng, để cho ai xem chứ? Cho một tên phế vật như tôi xem sao?”
Thẩm Thư có chút không hiểu, nhưng mà thù oán gì đó của hai người này bây giờ cậu không rãnh để nghe, liền trực tiếp hỏi:” Người còn lại đâu? Người ở nơi này hẳn đã được anh đưa đi trốn nơi khác, anh nhất định còn có đồng bọn, linh trong thôn chắc không phải do một mình anh thu phục đúng không?”
Trình Thương nhìn Thẩm Thư, cười nói:” Đương nhiên, tôi chỉ là một tên bị phế vật không có tài năng gì, sao có thể khống chế được nhiều linh như vậy, người kia đã đi rồi, cậu tìm không thấy hắn đâu, tôi cùng lắm chỉ là một công cụ trong tay hắn thôi.”
Nói xong hắn thở dài nói:” Cậu xem, tôi sắp trở thành một linh khôi sư chân chính rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa nhưng lại gặp phải cậu, chẳng lẽ ông trời đã định sẵn cả đời này tôi phải làm phế vật, mãi mãi không thể nghịch chuyển sao?”
“ Trình Hạng Minh đâu?” Biết được người ở sau lưng thao túng tất cả đã rời khỏi Liễu Doanh, trong lòng Thẩm Thư có một loại dự cảm không tốt.
Trình Thương cười lên haha:” Trình Hạng Minh đương nhiên là không thể trở về được nữa, đã đến nước này rồi, sao tôi có thể để cho nó còn sống? Người kia coi trọng thể chất của nó, nên đem nó làm thành con rối a.”
Thẩm Thư nhíu mày:” Trình Hạng Minh là vì muốn xác nhận sự an toàn của anh nên mới đến Liễu Doanh đúng không?”
Trình Thương lau sạch nước ở khoé mắt:” Đúng vậy, nó tự chui đầu vào lưới, một hai phải đi đến đây,còn trách ai được?”
Thẩm Thư nhíu mày:” Cậu ấy là em trai của anh, cho dù thế nào thì cậu ấy cũng là vì anh nên mới tới Liễu Doanh.”
“Người anh em, cậu là đang trách tôi không cứu nó sao? Cậu cũng đánh giá tôi quá cao rồi, cậu cũng thấy mà, tôi chẳng qua chỉ là một vật chứa linh, nhờ linh ký sinh trên người tôi mới có được một chút năng lực. Trình Hạnh Minh là ai? Nó chính là một thiên tài linh khôi sư, nó còn không làm gì được thì tôi có thể làm gì đây.”
“ Người anh em, chuyện tôi biết không nhiều lắm, cậu hỏi tôi cũng như không, hay là trực tiếp gϊếŧ tôi đi, thế nào?”
Thẩm Thư mất kiên nhẫn đá chân hắn một cái, sau đó lại thổi vài tiếng còi, những thứ đồ màu đen lại lần nữa chui vào trong móng tay trước ánh mắt hoảng sợ của hắn.
Chẳng qua lần này Trình Thương không phải chịu đau đớn, mà là trơ mắt nhìn thứ kia theo cánh tay chính mình bò lên trên, thẳng đến giữa lông mày của hắn.
Thẩm Thư thật sự là hỏi chuyện không được, nhìn bộ dạng sống dở chết dở của Trình Thương, cậu sợ chính mình lát nữa tức giận lên thì đem người gϊếŧ chết mất, chi bằng trực tiếp dùng một chút thủ đoạn, đỡ phải khiến cả hai đều khó chịu.
Thẩm Thư vừa suy nghĩ xong, ánh mắt Trình Thương từ từ trở nên dại ra, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức, cậu mới mở miệng hỏi:” Chuyện trong thôn là do ai làm? Có mục đích gì, bây giờ người đó ở đâu? Còn nữa, em trai anh Trình Hạng Minh rốt cuộc ở nơi nào?”
Giọng Trình Thương máy móc nói:” Là lão Lý làm, ông ấy muốn tôi trở thành một linh khôi sư, ông nói chỉ cần dùng người trong thôn nuôi thành một trăm con linh và cho linh cắn nuốt cơ thể tôi là tôi có thể trở thành linh khôi sư. Nửa tháng trước người đã rời khỏi Liễu Doanh...không biết đang ở đâu, Trình Hạng Minh, nó ở...ở trong hầm dưới mặt đất, tôi và lão Lý nhốt nó dưới hầm.”
Thẩm Thư thở dài, đi đến sau nhà, ở một góc sân tìm được cửa hầm.
Trước kia nhà nào ở nông thôn đều đào một cái hầm như vậy, dùng để chứa một số loại cây trồng như khoai lang đỏ, khoai tây.
Mỗi lần xuống dưới hầm đất lấy đồ đều phải mở cái nắp thông gió ra trước, sau đó thắp nến và bỏ xuống hầm, xác nhận cây nến có thể cháy khi ở trong hầm mới có thể đi xuống, nếu không lúc đi xuống chưa được bao lâu thì sẽ ngất xỉu ở bên trong.
Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.
Thẩm Thư nhìn cái nắp đang đậy kín mít mà chảy mồ hôi dùm Trình Hạng Minh, cậu nhanh tay mở cái nắp thông gió ra, sau đó báo tin cho Hướng Tu Tề.
Vừa mới báo tin chưa được hai phút, Thẩm Thư liền nghe được tiếng phá cửa, cậu chạy nhanh ra ngoài, liền nhìn thấy Hướng Tu Tề và thầy Tống đang thở hổn hển đi tới.
“ Thầy, hai người sao đến nhanh như vậy?”
Thầy Tống trừng mắt nhìn cậu:” Lúc ở cổng trường em nói cái gì? Không nói cho thầy biết đã một mình chạy tới đây,có biết nguy hiểm như thế nào không!”
Thẩm Thư gãi gãi đầu, chỉ vào Trình Thương đang nằm trên mặt đất:” Thầy xem thử anh ấy bị như vậy, sẽ không có nguy hiểm ...”
Thầy Tống hừ một tiếng, không để ý đến cậu mà ngồi xuống kiểm tra tình hình của Trình Thương.
“ Trình Hạng Minh trong căn hầm ở phía sau.” Thẩm Thư nhỏ giọng nói với Hướng Tu Tề.
Hướng Tu Tề rất nhanh kéo người ra từ căn hầm, Trình Hạng Minh ở trong đó quá lâu nên đã hoàn toàn mất đi ý thức, nếu không phải thể chất và tinh thần của linh khôi sư đều mạnh hơn so với người bình thường, thì bây giờ đã trở thành cái xác lạnh ngắt rồi.
Thẩm Thư có chút không hiểu suy nghĩ của Trình Thương, nếu bọn họ không tìm được nơi này, sợ là Trình Hạng Minh không qua nổi hôm nay, chẳng lẽ lão Lý để cậu cứu Trình Hạng Minh chính là vì muốn cậu nhìn thấy hắn chết ở trong hầm?
Thẩm Thư lắc lắc đầu, chuyện này quá phức tạp, cậu không hiểu a.
“ Thầy, em ở cổng trường nghe được có người nói cậu Trình xảy ra chuyện, em liền đi hỏi thăm đường đến đây, sau khi đến thì nhìn thấy cậu ấy đã thành bộ dạng như thế này rồi.” Thẩm Thư nói với thầy Tống.
Thầy Tống nhìn Thẩm Thư, hừ nhẹ một tiếng:” Lần này thầy tha cho em một lần, lần sau mà còn dám tự tiện hành động thì em cũng đừng đi theo thầy nữa.”
Thẩm Thư sờ sờ cái mũi, xem ra cậu phải tìm cách nói thật với thầy Tống hoặc là dứt khoát “ thể hiện tài năng”, trong một đêm duy nhất mà tinh thông thuật linh khôi cũng không phải không được a. Giống như lúc còn đi học thầy Tống từng giảng qua, đã có người sau khi ngủ một giấc dậy liền trở thành thiên tài toán học, vậy cậu cũng có thể ngủ một giấc liền biến thành thiên tài linh khôi sư.
Thẩm Thư gật gật đầu, thời điểm không còn cách nào khác thì cách này đã tốt lắm rồi.
“ Em gật đầu làm gì? Thầy hỏi khi em tới đây có nhìn thấy ai khác không?” Thầy Tống vỗ đầu Thẩm Thư, có chút khó hiểu nói.
Thẩm Thư nhanh chóng trả lời:” Không có, lúc em tiến vào anh ấy đã như vậy rồi, em sợ anh sẽ giống như thiếu niên kia không thể nói chuyện được, nên chạy nhanh đến hỏi anh ấy vài câu, phát hiện anh không hề bị ngốc.”
Thầy Tống gật gật đầu, nói Thẩm Thư kéo người vào trong phòng ở sau nhà.
Sau khi đem người an bài xong, Thẩm Thư bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
“ Người thế nào rồi, có cần đưa đi bệnh viện không?” Thẩm Thư nhìn sắc mặt tái nhợt của Trình Hạnh Minh hỏi.
Hướng Tu Tề lắc đầu:” Không có vấn đề gì quá lớn, nghe tình huống mà thầy Tống thăm dò được trước đi.”
Hắn đơn giản kể lại tình huống một chút, chuyện của Trình Hạng Minh cũng không quá khó để điều tra, hắn và thầy Tống tìm được mấy giáo viên để hỏi thăm tin tức, vừa hay trong văn phòng đó gặp được một giáo viên ngày xưa là bạn học của Trình Hạng Minh, liền nhớ lại có một người vô cùng thân thiết với Trình Hạng Minh, chính là Trình Thương sống ở Liễu Doanh.
Nghe được tin đó hai người lập tức đuổi theo về hướng bên này, đi trên đường thì nhận được tin báo của Thẩm Thư đúng như điều mà thầy Tống lo lắng thì hận không thể mọc cánh đại bàng bay nhanh tới.
“ Thẩm tiên sinh, anh lừa gạt thầy Tống thì được, nhưng tốt xấu gì cũng đừng khiến ông lo lắng như vậy, tại sao anh không làm bộ mai phục ở đầu đường không phải tốt hơn a.” Hướng Tu Tề khuyên nhủ.
Thẩm Thư lẩm bẩm nói:” Thầy lo lắng cho tôi tôi biết chứ, tôi đây là sợ người bị nhốt trong nhà sẽ gặp nguy hiểm.”
Hai người còn chưa nói dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Hướng Tu Tề đã vang lên, là Tống Ngạn, hắn vừa mới tiếp nhận, đã nghe trong điện thoại truyền ra một giọng nói âm trầm.
“ Các người đang ở đâu?”
Thẩm Thư nghe ra được là giọng của Hồ Lập Cường.
Hướng Tu Tề báo vị trí, người rất nhanh đã đuổi tới đây.
“ Đây là chỗ nào, các người làm gì ở đây?” Hồ Lập Cường còn chưa đi vào thì đã nghe thấy giọng gã truyền vào.
Dáng người gã có chút mập mạp, mặt đầy dữ tợn, lúc này ánh mắt gã tàn nhẫn nhìn Hướng Tu Tề, không giống như tới giúp đỡ mà là tới trả thù.
Tầm mắt gã chuyển sang Trình Hạng Minh đang nằm trên mặt đất, híp mắt cười lạnh nói:” Đã chết rồi sao? Phế vật.”