*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời chưa sáng hẳn, Đường Viễn và Tô Nặc còn có Đại Tráng ngồi xe lừa vội vàng chạy lên trấn trên.
Cỏ ven đường đã vàng khô hơn phân nửa, phía trên vẫn còn treo những giọt sương mai óng ánh. Mặt trời dần ló ra khỏi tầng mây, ánh sáng rực rỡ nhuộm đỏ những rặng mây ở phía xa chân trời. Cho đến khi ánh mặt trời chiếu sáng lên từng ngọn cây, ở nơi đó đang có những chú chim sẻ đang chải chuốt lông đã ướt đẫm do sương sớm.
Tô Nặc cùng Đại Tráng đều rất hưng phấn: "Đường đại ca, huynh nói xem hôm nay sẽ có nhiều người tới không?"
Đường Viễn buông roi rồi chà xát tay, rụt tay vào trong tay áo: "Ta cũng không biết, nhưng sinh ý có thể sẽ không kém đâu. Ngày hôm qua các bằng hữu của Đại Tráng hô to cả ngày, thế nào cũng sẽ có chút hiệu quả."
"Hắt xì!" Một trận gió lạnh thổi qua, Tô Nặc rùng mình một cái.
"Làm sao vậy? Có phải hay không cảm lạnh rồi?" Đường Viễn thả chậm tốc độ, quay đầu nhìn về phía Tô Nặc "Hay lát nữa đến chỗ Lý đại phu nhìn xem một chút?"
"Không cần không cần!" Tô Nặc liên tục xua tay, cúi đầu ngượng ngùng mà sờ chóp mũi "Là do đệ hôm nay sợ vướng víu, nên không mặc thêm một lớp quần áo."
Thời tiết mấy ngày nay càng ngày càng lạnh, mỗi ngày càng thêm buốt giá, nếu mặc không đủ ấm, thật sự là chịu không nổi.
Nói xong, Tô Nặc lại cười: "Còn may là Vương bà bà may gấp cho Đường đại ca một bộ áo bông. Nếu không với quần áo đơn bạc như vậy, khẳng định huynh sẽ bị cảm."
Vương bà bà vì muốn tốt cho Đường Viễn, nên đã thức đêm làm cho xong một bộ cho hắn trước, bằng không hôm nay Đường Viễn đã bị lạnh cóng rồi.
"Đệ ngồi xít lại đây chút, dựa gần vào ta này" Đường Viễn duỗi tay đem hai cái bao đẩy sang một bên, ngữ khí mang chút tự nhiên "Gió thổi chính diện, đệ ngồi phía sau ta đi, gió sẽ không thổi tới đệ đâu."
Đường Viễn cũng không phải không muốn đưa áo bông của mình cho Tô Nặc mặc. Một vì Tô Nặc là ca nhi, không nên bận áo của hán tử, hai là thời tiết hôm nay xác thật rất lạnh. Nếu Đường Viễn thật sự cởi áo bông đưa cho Nặc ca nhi, nói không chừng hắn liền bị cảm mạo. Quán ăn bọn họ hôm nay mới khai trương, nên Đường Viễn cần tập trung toàn bộ tinh lực vào quán ăn này.
Dù chỉ là một hành động tự nhiên, nhưng Tô Nặc vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Cậu nhận ra rằng chính vì sự tự nhiên đó lại vô tình mang một chút cảm giác ái muội.
Tô Nặc đỏ mặt, ánh mắt không ngừng nhìn tới nhìn lui phía sau lưng Đường Viễn, động tác có chút do dự.
Đường Viễn không cảm giác được động tĩnh phía, liền hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Không nghe Tô Nặc trả lời, nhíu mày thúc giục nói: "Nhanh lại đây, cảm mạo cũng không phải chuyện tốt đâu, nghe lời."
Với điều kiện chữa bệnh nơi này, cộng thêm thân thể đơn bạc của Nặc ca nhi, nếu là bị cảm mạo chắc chắn sẽ chịu tội rất nhiều.
Đại Tráng ở một bên tròn mắt, nhìn đảo qua đảo lại. Hôm nay, nhóc cũng xuyên một kiện áo bông, cũng là Vương bà bà đưa cho nhóc. Tuy rằng vải áo bông đã rất cũ, đều có mụn vá, có thể là được may lại từ đồ cũ mà thành, nhưng bên trong có cho thêm lớp bông. Trừ bỏ có chút xấu, nhưng khả năng giữ ấm thì vẫn giống như đồ mới.
Nhóc quấn chặt áo bông trên người, cười hắc hắc với Tô Nặc rồi làm mặt quỷ: "Tô Nặc ca, Đường đại ca kêu huynh qua đi kìa, nhanh xịt qua đi!"
Tô Nặc sao lại không biết tiểu tử này đang trêu chọc mình, vừa xấu hổ vừa buồn bực trừng mắt liếc Đại Tráng một cái. Cuối cùng vẫn là Đường Viễn ở phía trước lần nữa lên tiếng, cậu mới nhẹ nhàng cọ tới sau lưng Đường Viễn.
"Cảm ơn Đường đại ca." Cậu nhỏ giọng mềm mại nói.
Đường Viễn không quay đầu lại, nhưng khi nghe thấy âm thanh của Tô Nặc, hắn liền chỉnh lại tư thế, cho phía sau càng kín đáo hơn để che chắn cho cậu.
*
"Hổ Tử ca!" Đại Tráng từ xa nhìn thấy Hổ Tử đang đứng trên thang đắp một lớp vải đỏ lên tấm biển, liền hướng Hổ Tử hô một tiếng.
Hổ Tử bị giật mình, thiếu chút nữa đứng không vững mà ngã xuống. Chờ đến khi xe lừa dừng lại trước cửa tiệm, hắn nhìn Đại Tráng cười mắng một câu: "Cái tên tiểu tử này!"
Hổ Tử bước xuống thang, vỗ vỗ tay, nói với Đường Viễn: "Tam nhi! Sáng sớm ta đã thu thập lại trong tiệm một lần, pháo ta cũng chuẩn bị sẵn!"
Đường Viễn nhìn hai bên cửa treo mấy xâu pháo, bên trên biển hiệu được phủ một lớp vải đỏ dài rũ xuống. Chỉ cần dùng tay kéo nhẹ một cái, vải đỏ rơi xuống, quán ăn Đường Ký liền chính thức khai trương!
"Hổ Tử ca, huynh vất vả rồi!" Đường Viễn thấy Hổ Tử mệt đến nổi mồ hôi đầy trán, vội kêu hắn nhanh vào trong, đừng để gió thổi lạnh:
"Huynh trước ngồi nghỉ ngơi một lát đi. Chờ ta đem lừa dắt hậu viện, rồi chúng ta có thể khai trương."
Phố Thanh Thuỷ dần dần náo nhiệt lên, Đại Tráng không biết chạy chỗ nào lấy ra tới một cái la*, đứng trước cửa dùng sức gõ, âm thanh truyền đi thật xa, người trên đường đều bị hấp dẫn mà nhìn qua.
*Cái la hoặc Thanh la
"Quán ăn Đường Ký hôm nay khai trương! Món ngon đặc biệt hương vị cay rát đỉnh cao - Lẩu Xiên Cay! Giảm giá 20% cho 50 khách đầu tiên!"
Bùm bùm một mảnh vang lên, Hổ Tử bậc lửa đốt pháo, Tô Nặc che lại lỗ tai chạy trốn sau lưng Đường Viễn.
Đường Viễn nghiêng đầu nhìn cậu cười một cái, tiến lên hai bước vẫy bay tro pháo ngăn không cho nó bay về phía cậu.
Tay Đường Viễn vừa cầm vào tấm vải đỏ, liền thấy trong đám người đang vây xem có một người chui ra.
"Đường lão đệ! Ngươi cũng thật không có ý tứ, chuyện mở quán ăn lớn như vậy cũng không nói với ta một tiếng!" Triệu thiếu gia cười nói với Đường Viễn.
Đường Viễn sửng sốt, sau đó chắp tay nói: "Là sai xót của ta, cầu Triệu đại ca không trách tội. Hôm nay ta mời khách, Triệu thiếu gia cứ tùy ý!"
Sự xuất hiện của Triệu thiếu gia thực sự nằm ngoài dự đoán của Đường Viễn. Trước đó, hắn đã từng nghĩ đến việc mời Triệu thiếu gia, nhưng lo ngại Triệu thiếu gia sẽ hiểu lầm cho rằng hắn muốn dựa vào uy thế của Triệu thiếu gia để tạo thanh thế. Vì vậy, cuối cùng Đường Viễn đành phải từ bỏ ý định này.
Sự xuất hiện của Triệu thiếu gia có thể nói là một bất ngờ lớn, cũng cho thấy Triệu thiếu gia thực sự xem Đường Viễn là bằng hữu. Sự có mặt của Triệu thiếu gia hôm nay, không thể nghi ngờ đã vô tình hỗ trợ Đường Viễn. Vì Triệu gia có thế lực không nhỏ ở trấn trên, còn nghe nói họ cũng có tiếng nói ở huyện trên và tỉnh thành.
"Đây chính là ngươi nói đó nha! Lúc trước sạp nhỏ của ngươi, ta thấy ăn không đã ghiền gì hết. Hôm nay nhất định ta phải ăn thật thống khoái!" Triệu thiếu gia vỗ vỗ vai Đường Viễn "Ngươi cũng đừng keo kiệt a!"
Ở trấn trên này, ai cũng đều biết Triệu thiếu gia có niềm yêu thích đặt biệt với mỹ thực. Bây giờ thấy hắn xuất hiện ở chỗ này, mọi người càng thêm hứng thú đối với món Lẩu Xiên Cay.
"Ngay cả Triệu thiếu gia cũng cố ý đến đây ăn, chắc chắn lẩu xiên cay không tồi! Hay là chúng ta cũng đi ăn thử xem sao?" Một người đề xuất, mời bạn đồng hành đi ăn thử ở tiệm này.
"Được đó! Ta cũng chưa từng ăn qua món lẩu xiên cay này đâu!" Đồng bạn gật đầu đáp ứng, lại nhỏ giọng nói, "Chúng ta thử xem, mùi vị mà Triệu thiếu gia thích là như thế nào!"
"50 khách hàng đầu tiên sẽ được giảm giá 20% đấy, nếu không chúng ta cũng đi vào nếm thử xem?" Có người cắt ngang, liền nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh.
"Chư vị! Quán cơm Đường Ký chính thức khai trương! Hoan nghênh đại gia tiến đến thưởng thức các món ngon, 50 vị khách đầu tiên sẽ được giảm giá 20%!"
Đường Viễn dùng sức kéo tấm vải đỏ che biển hiệu xuống, lộ ra bảng hiệu mang tên Đường Ký, rồi tránh người sang một bên.
"Tiểu nhị, báo tên các món ăn cho ta!"
Không ít người nhớ rõ việc giảm giá 20% cho 50 khách đầu tiên, nên khi Đường Viễn tránh ra, họ lập tức hướng vào trong quán.
Đại Tráng cất cao giọng nói: "Ngài muốn lẩu vị ớt cay hay lẩu vị tiêu cay? Mỗi phần nước lẩu đều là 30 văn. Chọn nước lẩu xong, còn muốn ăn thêm gì thì tự mình qua bên kia lấy, thích món nào thì lấy món đó, rau củ một xiên 1 văn, thịt thì một xiên 3 văn."
Kỳ thật thịt chỉ có một loại, chính là thịt viên, một xiên ba viên, mỗi viên đều to và chắc chắn. Không phải Đường Viễn luyến tiếc chuẩn bị thịt dê bò, mà căn bản là mua không được.
"Mắc vậy sao?!" Có người trừng lớn mắt, chép miệng.
Đại Tráng cười nói: "Nước lẩu này của chúng ta đều dùng nguyên liệu tốt nhất, từ thịt gà tươi ngon kết hợp với thịt mỡ heo dày dặn. Quy trình điều chế vừa công phu vừa phức tạp, đảm bảo mang đến hương vị khiến ngài vừa lòng, không tin ngài cứ nếm thử sẽ biết chúng ta không lừa ngài!"
"Còn những xiên đồ ăn này đều được tuyển chọn kỹ càng, đều tươi mới, mọng nước, đảm bảo ngài sẽ hài lòng!"
Người nọ bị lời nói của Đại Tráng làm ngạc nhiên, rồi ngồi xuống và quyết định chọn một loại lẩu ăn thử. Hắn nói với Đại Tráng: "Vậy lấy cho ta nước lẩu vị ớt cay đi. Giá cao như vậy mà ăn không ngon, ta sẽ phản ánh lên lão bản của người đấy!"
"Có ngay đây! Ngài yên tâm, đảm bảo ngài sẽ hài lòng!" Đại Tráng chỉ về kệ đựng xiên lẩu, hướng dẫn thêm: "Chỗ đó có khay nhỏ, ngài dùng khay đó để đựng các xiên đồ ăn, chọn xong thì đến quầy tính tiền, sau đó ngài chỉ cần chờ ăn là được!"
"Ta hiểu rồi!" người nọ gật đầu, đứng dậy đi qua bên kia chọn xiên đồ ăn "Cái này cũng mới mẻ và thú vị đấy!."
"Chỗ chúng tôi còn nước ô mai, chua chua ngọt ngọt, giải nhiệt và giải cay rất tốt. Một ly chỉ một văn tiền, ba văn tiền thì được một bình. Trong một bình được bốn ly, ngài muốn uống thử hay không?" Đại Tráng tiếp tục quảng cáo.
Người nọ nghĩ dù sao hôm nay cũng xa xỉ một lần, không thiếu chút tiền này, gật đầu nói: "Được, vậy cho ta một ly"
Vậy là, sau khi trao đổi vài câu, các khách nhân khác cũng tìm chỗ ngồi xuống và bắt đầu chọn món ăn.
Đại Tráng vội đến không kịp thở, nhớ kỹ các bàn đặt nước lẩu rồi chạy nhanh vào bếp. Tô Nặc bên này cũng vội đến đổ mồ hôi trán, người quá nhiều, cậu sợ trong lúc hỗn loạn lại tính sai.
Đường Viễn an trí tốt cho Triệu thiếu gia xong, hắn lại chạy đến chào hỏi Vương lão bản cùng các lão bản khác có lui tới sinh ý với hắn, rồi vội nhanh vào phòng bếp mang bếp lò lên.
Đại Tráng mang nước lẩu đến cho từng khách nhân, sau đó nhanh chóng quay lại làm việc. May mắn là ngày hôm qua Đường Viễn đã chuẩn bị sẵn lượng nước dùng cần thiết cho mỗi phần lẩu, chỉ cần thêm lượng cốt lẩu phù hợp và nấu sôi là được.
Để bếp lò nhỏ lên bàn, Hổ Tử bưng nồi lẩu ra, đặt lên bếp lò. Đồng thời Đại tráng bỏ vài khối than đã đun tốt vào, như vậy có thể nấu từ từ.
Lẩu xiên cay trong nồi sôi ùn sục, tỏa ra mùi cay nồng, kích thích vị giác một cách mãnh liệt.
Người nọ nhanh chóng cho một xiên củ cải vào, nhưng củ cải cần nấu trong thời gian dài, thật sự hắn chờ không nổi, đành phải bỏ thêm một xiên cải thảo vào. Sau đó, lại cho tất cả các xiên còn lại vào và chờ nấu chín.
Cải thảo nhanh chính, chờ bỏ hết các xiên đồ ăn xong, ở trong lòng thầm đếm đến số 30 thì đã có thể ăn rồi.
Người nọ nóng lòng không thể chờ thêm, liền ăn một miếng lớn. Ban đầu, người nọ bị nhiệt độ nóng làm nhăn cả mặt, nhưng ngay sau đó, ánh mắt sáng lên vì hương vị tuyệt vời. Người nọ liền nhanh chóng đưa phần cải thảo còn lại vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Lúc hái, cải thảo vẫn còn đang đọng sương, vừa mọng vừa ngọt. Đồ ăn Đường Viễn thu đều được qua chọn lọc, đương nhiên ăn sẽ càng ăn ngon.
"Nước ô mai của ngài đây." Đại Tráng đưa ly nước ô mai cho vị hán tử.
Hán tử này đã ăn liên tiếp vài xiên, đến nổi trán ra đầy mồ hôi, không ngừng há mồm hà hơi. Nhìn thấy nước ô mai được bưng lên, nâng ly uống một hớp lớn!
Ly đựng nước ô mai kỳ thực được làm từ ống trúc, to gần bằng bốn ngón tay người trưởng thành, hán tử này uống một ngụm liền tận nửa ly.
Lu đựng nước ô mai, Đường Viễn cố ý để bên ngoài làm lạnh. Với thời tiết này, nước sẽ mát lạnh một cách tự nhiên, khi uống vào miệng sẽ cảm nhận được vị lạnh, chua và ngọt hòa quyện. Sự kết hợp này không hề khó chịu, mà ngược lại, khi hương vị lan tỏa trên đầu lưỡi, khiến người uống không tự giác tiết nước miếng, nuốt xong lại muốn uống thêm một ngụm nữa.
"Sảnh khoái! Tiểu nhị, cho ta lại một ly!" Hán tử mạnh mẽ chép miệng, hướng Đại Tráng lớn tiếng nói "Không, cho ta tới một bình!"
Nghe hán tử nói như vậy, những người xung quanh không có nước ô mai đều tò mò lên, cũng bắt chước gọi một ly.
Sau đó, không đến một khắc, Đại Tráng đón nhận âm thanh gọi nước ô mai thay nhau vang lên.
"Tiểu nhị, ta lại muốn một bình!"
"Ta bên này cũng vậy!"
"Ta cũng muốn một bình!"
Chỉ trong chưa đầy một canh giờ, lu nước ô mai đã bán hết sạch. Có người sau khi ăn xong, còn hỏi liệu nước ô mai này có bán riêng hay không.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả: Không ai có thể từ chối nước ô mai khi lẩu xiên cay!. Nắm tay ing.