Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 51: Định ra hôn kỳ



Đường Viễn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra chuyện gì có thể khiến Tô mẫu biến hóa lớn như vậy. Hắn không thay đổi sắc mặt mà quan sát Tô mẫu.

"Vậy bát tự đều đã hợp xong rồi sao?" Tô mẫu nhìn về phía bà mối.

Bà mối cười lấy ra hôn thư, đưa cho Tô mẫu: "Hợp hảo! Hai người cực kỳ xứng đôi! Về sau khẳng định sinh hoạt tốt đẹp!"

Tô mẫu gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"

Bà cầm hôn thư trong tay, không mở ra, ngón cái ấn chặt lấy, có thể thấy rõ bà đang có chút khẩn trương.

Đường Viễn trong lòng lộp bộp một chút, cắn chặt môi.

Tô phụ ngồi bên cạnh duỗi tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tô mẫu. Tô mẫu nhìn Tô phụ trao đổi ánh vài lần, rồi bà cắn môi như thể đã hạ quyết tâm. Quay đầu lại, bà nói với Đường Viễn: "Tiểu Viễn à, ta và cha của Nặc ca nhi có chuyện muốn bàn bạc với con."

Đường Viễn trầm giọng nói: "Ngài cứ nói." Chỉ cần không phải muốn từ hôn thì cái gì đều được.

Việc hôn nhân này tốt như vậy, mấu chốt là nhân phẩm của Đường Viễn, thì Tô phụ và Tô mẫu rất tin tưởng, bọn họ bị ngốc mới từ hôn. Trên thực tế, Tô phụ và Tô mẫu chỉ là muốn lùi lại hôn kỳ một chút, chỉ là thời gian lùi lại này, có chút dài......

Tô mẫu nhìn Đường Viễn, âm thanh rất ôn hòa: "Là thế này tiểu Viễn! Ta cùng cha của Nặc ca nhi đã thương lượng một chút, muốn hỏi con có thể hay không đem hôn kỳ chậm lại một chút! Đợi kỳ thi mùa thu sang năm, có kết quả khảo thí của cha Nặc ca nhi, thì các con thành thân được không?!."

Đây là kết quả của cuộc bàn bạc suốt đêm hôm qua giữa Tô mẫu và Tô phụ. Họ nghĩ rằng Tô Nặc vẫn còn trẻ, có thể đính hôn trước, không cần vội vàng thành thân. Đợi đến năm sau, khi kết quả kỳ thi mùa thu được công bố, nếu Tô phụ trúng cử, thì thân phận của Tô Nặc sẽ càng cao, lúc đó thành thân cũng sẽ thêm phần vinh quang. Còn nếu.... Tô phụ không đỗ, thì chỉ coi như chậm lại một chút thời gian mà thôi.

Chỉ là những người nhà nông giống như bọn họ, trừ phi đính hôn khi tuổi còn nhỏ, bằng không sau khi đính hôn, đều không đến ba tháng sau sẽ thành thân. Mục đích chính là sớm có con cái, vì người nhà nông rất xem trọng chuyện này.

Lần này bọn họ muốn lùi hôn kỳ lâu như vậy, bên ngoài nghe được sẽ nói họ không phải. Nhưng Tô phụ và Tô mẫu vẫn quyết tâm thuyết phục Đường Viễn. Vì lợi ích của Tô Nặc, họ vẫn muốn cố gắng hết sức.

Nghe Tô mẫu nói vậy, Đường Viễn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải hủy hôn thì không vấn đề gì, còn lại chỉ là chờ thêm một thời gian nữa. Hắn có thể đợi được!!!

Đường Viễn nhìn về phía Tô mẫu nói: "Được, vậy nghe theo ngài."

Đường Viễn cũng có cùng suy nghĩ với Tô phụ và Tô mẫu. Nếu Tô phụ trúng cử, đó sẽ là một tin cực tốt cho Tô Nặc. Trong thôn, có người sau lưng bàn tán rằng Tô Nặc không xứng với hắn, nhưng nếu Tô phụ thành công, điều đó sẽ làm im miệng những lời đàm tiếu ấy.

"A?" Tô mẫu không nghĩ tới Đường Viễn đáp ứng sảng khoái như vậy, hoài nghi bản thân nghe lầm, trừng lớn đôi mắt hỏi lại lần nữa: "Con......con nói là nói con đồng ý?"

Đường Viễn thấy thế, cười cười: "Đúng vậy! Cứ dựa theo lời ngài nói đi ạ."

"Vậy......vậy thì tốt quá!" Tô mẫu vui vẻ vô cùng, kích động bắt lấy cánh tay Tô phụ, nói với trượng phu của mình: "Ta nói rồi, chúng ta không nhìn lầm người đâu! Tiểu Viễn nhất định sẽ đối xử tốt với Nặc ca nhỉ của chúng ta!"

Tô phụ trừ bỏ lần trước Tô Nặc b·ị th·ương và ngày hôm qua Đường Viễn tới cầu hôn, thì không cùng Đường Viễn nói qua mấy câu. Lúc này ông nhìn Đường Viễn, tay vuốt chòm râu, cao hứng mà liền nói vài chữ "Tốt".

Bà mối ở một bên nhìn đến sửng sốt, chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy. Bà lắc nhẹ đầu, kéo Đường Viễn lại, ghé sát nói nhỏ với hắn: "Đường tiểu ca, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Nếu thật sự ngươi đáp ứng, đến lúc đó cha cậu ấy thật trúng cử, vạn nhất nhà họ đổi ý, ngươi cũng không có biện pháp đâu."

Tú tài cùng cử nhân có thể nói là sự khác biệt rõ ràng, chỉ có gọi cử nhân lão gia, chứ chưa nghe qua tú tài lão gia. Địa vị của cử nhân cao hơn rất nhiều so với tú tài, hơn nữa còn có thể làm quan. Đến lúc đó, nếu Tô gia thật sự muốn từ hôn, ca nhi nhà họ cũng không lo gả không được. Cho dù Đường tiểu ca muốn tìm họ gây phiền toái, cũng rất khó thắng được nhân gia. Dù sao thì từ hôn cũng lại không phạm pháp, không có ai sẽ vì Đường tiểu ca mà đi đắc tội một cái cử nhân lão gia.

Đường Viễn tin tưởng Tô Nặc, cũng tin tưởng nhân phẩm của Tô phụ Tô mẫu. Mạo hiểm này, hắn nguyện ý thử: "Ta tin tưởng Tô bá phụ và Tô bá mẫu."

Bà mối cũng đã khuyên rồi, mà Đường Viễn cho rằng không thành vấn đề, thì bà cũng không nói nhiều.

Đường Viễn cùng Tô phụ Tô mẫu thương lượng xong, đem hôn kỳ định vào tháng mười sang năm, viết tốt hôn thư.

Từ khi Đường Viễn đồng ý trì hoãn hôn kỳ, thái độ của Tô mẫu đối với Đường Viễn có thể nói là không khác gì đối với chính con trai mình. Bà thậm chí kéo dài cuộc trò chuyện với bà mối, vừa khen ngợi Đường Viễn, vừa tỏ ra vui vẻ và hòa nhã. Bà không tiếc lời khen ngợi Đường Viễn, khuôn mặt luôn tươi cười và ngữ khí rất ôn hòa.

Đường Viễn thật sự là chịu không nổi, vội chặn lại câu chuyện, nhanh chóng cáo từ.

Vừa bước ra cửa, Đường Viễn ngay lập tức nhìn thấy Tô Nặc, cậu trông giống như một chú thỏ con bị chấn kinh. Chỉ cần liếc mắt một cái, Đường Viễn liền đoán ra Tô Nặc chắc chắn đã đứng bên ngoài nghe lén suốt cả buổi.

Đường Viễn rất muốn nhân cơ hội Tô mẫu đang có thái độ hiền hoà với mình, có thể trò chuyện cùng Tô Nặc ngay trước mắt bà. Nhưng bà mối vẫn đứng bên cạnh, khiến hắn cũng không dám nói điều gì riêng tư giữa hai người. Cuối cùng, hắn chỉ đành nghiêm túc nói: "Huynh có mang một ít đồ cho đệ, bá mẫu đã nhận rồi, đệ vào xem thử có thích không?!."

Tô Nặc cũng muốn tiến lên nói gì đó thêm với Đường Viễn, nhưng nhìn thoáng qua bà mối, có chút do dự. Cuối cùng cậu vẫn không mở miệng, chỉ tươi cười và nói: "Đệ biết rồi! Cảm ơn Đường đại ca."

"Hôm nay có Hồ gia ca nhi làm thay đệ rồi, đệ cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi." Công việc tính toán sổ sách và thu tiền thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực ra rất mệt mỏi, Đường Viễn trong lòng thật sự chỉ muốn Tô Nặc được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

Tô Nặc đôi mắt cong cong, mềm mại nói: "Dạ."

*

Đường Viễn trở về trấn trên, đưa bà mối về nhà. Hắn lái xe đi đến tiệm để cất xe, rồi sau đó mới đến tiệm tạp hoá tìm Vương lão bản.

"Vương đại ca, chuyện định chế giấy dầu lần trước huynh giúp ta hỏi thế nào rồi?"

Sinh ý trong tiệm đang rất tốt, tiểu nhị không lo liệu hết quá nhiều việc, Vương lão đang tự mình đóng gói gạo cho một vị khách nhân. Nghe tiếng của Đường Viễn, hắn ngẩng đầu, cười nói: "Là Đường lão đệ đấy à! Lão đệ cứ yên tâm, đã có kết quả, chờ một lát ta xong việc rồi cùng ngươi nói chuyện."

Vương lão bản đưa túi gạo cho khách nhân, thu tiền xong, rồi tiễn khách nhân ra cửa.

Có tiểu nhị nhanh nhẹn mang chén nước đến cho Vương lão bản, hắn nhận lấy rồi uống cạn, dùng tay áo lau miệng, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Sau đó mới thoải mái đáp lời Đường Viễn: "Ta đã hỏi qua rồi, thực ra là có thể đặt được, nhưng giá cả thì không rẻ chút nào."

Về vấn đề giá cả, Đường Viễn đã sớm dự đoán được. Với kỹ thuật in ấn hiện tại, việc sản xuất giấy dầu chỉ có thể thực hiện thủ công, từng tờ từng tờ một, nên giá cả chắc chắn sẽ cao. Tuy nhiên, trong lòng hắn đã có một định mức sẵn, chỉ cần giá không vượt qua giới hạn đó, hắn đều có thể chấp nhận được.

Đường Viễn: "Vương đại ca cứ trực tiếp nói cho ta giá cả đi."

Vương lão bản dựng thẳng ngón tay trỏ với Đường Viễn: "Một văn tiền mười lăm tờ."

Như vậy, cứ một văn tiền có thể mua 30 tờ giấy dầu, còn giấy dầu định chế thì có giá cao gấp hai lần giấy dầu thường.

Đường Viễn nhăn mày lại, cái này giá này có chút cao, nhưng cũng không phải không thể tiếp thu.

"Nhưng ——" Đường Viễn mở miệng muốn nói đáp ứng, nhưng lời nói còn chưa nói ra, Vương lão bản liền chụp một phát lên vai hắn, cười to nói: "Đường lão đệ đừng vội nói, để ta nói cho hết lời đã."

Vương lão bản dựng thẳng hai ngón tay lên trước mặt Đường Viễn, có chút đắc ý nói: "Hắn báo giá một văn tiền mười lăm tờ, nhưng bị ta trả giá đến một văn tiền hai mươi trương rồi đấy!"

Đường Viễn ánh mắt sáng lên, thêm năm trương tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tích tiểu thành đại, nếu là với số lượng này, hắn vẫn là vui vẻ tiếp thu.

Hắn lúc này là thiệt tình cảm tạ Vương lão bản: "Đa tạ Vương đại ca!"

"Haha, đừng khách khí! Ngươi đã gọi ta một tiếng Vương đại ca, ta đương nhiên phải chiếu cố ngươi rồi!" Vương lão bản không sao mà vẫy vẫy tay.

"Vậy khi nào ký khế ước được, ta muốn mau chóng làm trước một ít." Đường Viễn hỏi.

Tiền thiếu gia mới vừa đặt thêm 300 cân mì kiềm, hắn muốn đem 300 cân mì này đóng gói toàn bộ bằng giấy dầu định chế.

Vương lão bản không nghĩ tới hắn cần gấp như vậy, nghĩ nghĩ, chỉ nói: "Giờ ta liền mang ngươi qua đó, bất quá có chút xa, ở vùng ngoại ô."

Các xưởng in ấn giấy đều ở vùng ngoại ô gần nguồn nước, Đường Viễn cùng Vương lão bản vội lên xe đi qua.

Đường Viễn vừa đi trên đường, trong đầu vẫn suy nghĩ một vấn đề. Tiền thiếu gia cần 300 cân mì kiềm, hơn nữa, thường phải cung cấp cho mấy tiệm tạp hóa trên trấn, nhân lực hiện tại chắc chắn không đủ, nên hắn nghĩ đến việc phải tuyển thêm vài người. Tuy nhiên, việc có quá nhiều người trong nhà làm hắn không thoải mái. Trước đây, hắn có thể chịu đựng, nhưng từ khi xác định chuyện với Nặc ca nhi, việc cả ngày có nhiều người lạ trong nhà khiến hắn cảm thấy không tiện, nghĩ đến cảnh tượng đó hắn đã không thể chịu nổi.

Hắn nghĩ đến việc mua một căn nhà trên trấn, không cần quá lớn, chỉ cần đủ để ở. Nhưng hiện tại, trong tay hắn chỉ còn khoảng 40 lượng, mà mua nhà ở đoạn đường tốt có lẽ không đủ tiền, còn những chỗ rẻ hơn thì lại lo về vấn đề an ninh.

Đường Viễn thầm thở dài, xem ra vẫn cần phải cố gắng kiếm tiền nhanh chóng.

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Mua phòng thật khó.