Đường Viễn cùng ông chủ của xưởng giấy giao dịch xong số lượng và giá cả, ước định ngày giao hàng. Sau khi ký xong khế ước, thì thanh toán một trăm văn làm tiền cọc. Tuy rằng nhìn qua thì giá không quá cao, nhưng giấy dầu không thể so sánh với giấy viết, vì công nghệ sản xuất giấy dầu thô ráp hơn rất nhiều. Do đó, giá cả của giấy dầu cũng rẻ hơn so với giấy viết, chủ yếu là đi theo lộ tuyến số lượng lớn nhưng lợi nhuận ít. Cuối cùng, phần lớn khách hàng mua giấy dầu là những người bán rong, mà họ thì không thể chịu nổi giá quá cao.
Dù công nghệ sản xuất giấy dầu đơn giản hơn so với giấy viết, nhưng điều đó cũng có nghĩa là việc kinh doanh này đòi hỏi khối lượng lớn hơn để bù đắp lợi nhuận thấp. Mà xưởng sản xuất giấy dầu cũng ngày một nhiều, khiến cho cạnh tranh càng gay gắt hơn. Do đó, việc Đường Viễn đặt một lần số lượng lớn như vậy là điều hiếm thấy.
Thêm vào đó, chủ xưởng giấy đã sớm nghe từ Vương lão bản về Đường Viễn và hiểu rằng nếu hai bên hợp tác tốt, cơ hội hợp tác trong tương lai còn rất nhiều. Vì vậy, chủ xưởng đã nghiêm túc bảo đảm với Đường Viễn rằng sẽ nhanh chóng hoàn thành đơn hàng giấy dầu theo yêu cầu.
Sau khi thống nhất mọi việc với xưởng giấy, Đường Viễn mời Vương lão bản đi ăn cơm tại tiệm. Trên đường về, họ tình cờ gặp tức phụ và con trai của Vương lão bản, nên Đường Viễn đã mời cả gia đình họ cùng đi.
Tức phụ Vương lão bản, Lâm thị, do dự mà nhìn vào mắt Vương lão bản, rồi ngượng ngùng cười nói với Đường Viễn: "Này không tốt lắm đâu, quá tốn tiền."
Vương lão bản vẫn luôn chiếu cố Đường Viễn, lần này lại nhanh chóng giúp hắn một việc như vậy. Bất quá chỉ là một bữa cơm mà thôi, Đường Viễn cũng không keo kiệt như vậy.
"Tẩu tử chê cửa hàng ta nhỏ sao?" Đường Viễn khom lưng sờ mặt tiểu mập mạp mà Lâm thị đang dắt: "Mời khách trong chính quán ăn của mình, thì đâu có gì mà tốn tiền chứ!"
"Ý ta không phải như vậy!" Lâm Thị vội giải thích, nàng lại nhìn về phía Vương lão bản, thấy Vương lão bản gật đầu thì mới cười đáp ứng: "Được rồi, vậy cứ theo ý ngươi đi, thật đa tạ!"
Đường Viễn mang theo một nhà Vương lão bản về đến tiệm, thì lúc này khách nhân trong tiệm đã vơi đi nhiều. Đường Viễn liền chọn một bàn trong góc tương đối an tĩnh, rồi mời mấy người Vương lão bản ngồi xuống. Hắn kêu Đại Tráng làm trước một bình nước ô mai đem ra, sau đó nói mấy người Vương lão bản tự đi chọn xiên đồ ăn mình thích.
Đường Viễn đến sau bếp nói Hổ Tử làm một phần nước lẩu ớt cay và một phần nước lẩu tiêu cay. Còn hắn thì đến chỗ để mấy cây chanh, hái vài trái, rồi làm một bình nước chanh mật ong.
"Vương đại ca, tẩu tử, nếm thử xem." Đường Viễn đổ nước chanh mật ong vào ly của Vương lão bản và Lâm thị. Trong ly của tiểu mập mạp vẫn còn nước ô mai chưa uống xong, nên hắn chưa đổ cho bé.
"Đây là thức uống mà lão đệ mới làm ra, là nước chanh mật ong gì đó sao?" Vương lão bản uống một ngụm, nhẹ chậc lưỡi một cái, nói với Đường Viễn: "Quả nhiên không tồi! Lúc trước có vài khách nhân còn cùng ta nói, oán giận sao lão đệ lại lấy ra để bọn họ thèm lại không chịu bán, lúc đó ta đã rất tò mò!"
Đường Viễn: "Không phải ta không chịu bán, chỉ là nguyên liệu làm nên thức uống này quá ít, tạm thời bán không được."
"Vậy là hôm nay bọn ta có lộc ăn rồi sao?" Lâm thị rất thích nước chanh mật ong này, hương vị tươi mát, uống xong còn có chút lưu luyến mà nói: "Đường tiểu ca, nước chanh mật ong này khi nào có thể bán vậy?"
Đường Viễn cũng muốn bán sớm một chút để kiếm tiền, hắn còn muốn mua nhà ở nữa đây. Nhưng tiếc là số lượng chanh không đủ, nên hắn cũng không có biện pháp nào khác.
Đường Viễn nhẹ đáp: "Ít nhất phải ba tháng sau, nếu tẩu tử thích, ta lại làm cho tẩu một bình mang về." Chút đồ này hắn vẫn là cho được.
"Đường thúc thúc!!" Tiểu mập mạp nãy giờ ăn vui vẻ, đến nổi miệng đều bóng nhẫy, giọng non nớt bập bẹ nói với Đường Viễn: "Con cũng muốn một bình nước ô mai được không ạ?"
Tiểu mập mạp đối với nước ô mai rất là yêu thích, vừa rồi cũng tự rót cho mình hai ba ly.
"Ôi! Cái đứa nhỏ này, sao có thể hướng Đường thúc thúc của con muốn đồ như vậy chứ!" Lâm thị vỗ nhẹ lên tay tiểu mập mạp, rồi quay sang nói với Đường Viễn: "Tiểu hài tử còn nhỏ nên nói bậy, Đường tiểu ca đừng nghe nó nha."
"Không sao!" Đường Viễn cảm thấy tiểu mập mạp này rất đáng yêu, huống chi cũng không phải đồ gì giá trị, chỉ là chút nước ô mai mà thôi. Hắn hướng Lâm thị cười cười: "Đây cũng không phải thứ quý giá gì, chỉ một bình nước ô mai thôi mà, chờ lát nữa cùng mang về là được."
Lâm thị nghe vậy cũng liên thanh nói lời cảm tạ: "Thật đa tạ Đường tiểu ca."
Đường Viễn chuẩn bị nước ô mai và nước chanh mật ong, dùng ống trúc lớn để đựng, tiện lợi cho việc mang đi.
Khi hắn đem ra, cả nhà Vương lão bản cũng vừa ăn xong. Đường Viễn đồ cho họ, còn không quên dặn dò: "Nước ô mai này, tiểu hài tử không nên uống một lần quá nhiều, dễ bị lạnh rồi sinh bệnh. Vương đại ca, ngươi cùng tẩu tử chú ý một chút nhé."
Hiện giờ tỉ lệ tiểu hài tử chết non rất cao, tùy tiện bệnh một hồi đều có khả năng muốn mệnh của tiểu hài nhi. Lâm thị vừa nghe lời này, lập tức khẩn trương, vội nói: "Đường tiểu ca yên tâm, ta nhất định khống chế không cho tiểu bảo uống nhiều!"
Tiểu mập mạp không cao hứng, miệng đô đô nói thầm: "Đường thúc thúc xấu!"
Đường Viễn bật cười, nhéo nhéo mặt của tiểu mập mạp.
Sau khi đã tiễn cả nhà Vương lão bản, Đường Viễn vội tranh thủ đi đến Bách Thảo Đường, mua mười mấy cân nguyên liệu dùng để nấu nước ô mai. Rồi hắn lại kéo nửa xe bình gốm nhỏ bụng rộng, to bằng nắm tay người trưởng thành mang về.
Hắn muốn làm Toan Mai Cao, thử bán đặt trong tiệm bán mấy ngày xem sao trước.
Để làm Toan Mai Cao cũng không quá phức tạp, Đường Viễn tuân theo tỉ lệ làm nước ô mai. Sau khi chuẩn bị sẵn đầy đủ nguyên liệu, thì rửa sạch vài lần bằng nước, ngâm trong nước thêm một khắc.
Vì Hồ phụ cần dùng bếp, dù bếp lớn có hai cái lớn nhỏ khác nhau, nhưng nếu Đường Viễn và Hồ phụ dùng cùng lúc, việc khống chế lửa có thể không được chính xác. Do đó, Đường Viễn đành phải dùng một cái bếp lò riêng để tiện sử dụng và canh chỉnh lửa tốt hơn.
Mặt trời vừa lúc ló ra, Đường Viễn bèn nói Hồ mẫu đem bình gốm nhỏ trên xe xuống rồi rửa sạch, lau khô, sau đó đem phơi nắng một chút.
Đường Viễn cho toàn bộ nguyên liệu nước ô mai đã ngâm vào nồi, sau khi đun sôi, chuyển sang lửa vừa và nhỏ, nấu thêm hơn hai khắc để hương vị bên trong được kích phát tối đa.
Nước trong nồi đã biến thành màu đỏ sẫm, lúc này hơi nước bên trong đã ít đi, nước cũng đã ít đi so với lúc đầu.
Đường Viễn dùng muôi vớt hết phần nguyên liệu trong nồi ra, sau đó lấy băng gạc để lọc hết phần cặn trong nước. Sau khi lọc xong, hắn đổ lại phần nước lại vào nồi, rồi bỏ vào vài khối đường phèn lớn.
Sau đó, hắn dùng lửa lớn để đun sôi nước, khuấy đều trong nồi để đường phèn nhanh chóng tan ra. Tiếp theo, hắn hạ nhỏ lửa và nấu từ từ, không cần phải khuấy thêm, chỉ cần chú ý kiểm soát lửa thật chặt. Lửa không được quá to, nếu không sẽ chỉ tạo ra một lớp đường cháy bên dưới.
Sau khi nấu được một thời gian dài, hơi nước cũng sẽ dần dần bốc hơi hết, sau một khắc, trong nồi nổi lên bong bóng to nhỏ dày đặc, lúc này xem như đã xong.
Ấn Đường Viễn dùng cái này nồi lớn, sau khi ngao thành Toan Mai Cao, chỉ còn lại một phần ba nồi.
Đường Viễn đem Toan Mai Cao đổ vào bình gốm đã phơi tốt. Màu sắc của Toan Mai Cao và nước ô mai cũng không khác nhau lắm, chỉ là so với nước ô mai thì màu đậm hơn chút mà thôi.
Một nồi như vậy, Đường Viễn đổ vào được bốn bình gốm nhỏ. Khi để nguội, nước ô mai có dạng như thạch trái cây, có độ dẻo và mượt mà. Khi đung đưa mặt ngoài, lớp Toan Mai Cao rung rung, tính chất sền sệt.
Nếu muốn thưởng thức, chỉ cần múc một muỗng Toan Mai Cao ra và pha với nước sôi để nguội, khuấy đều vài lần. Hương vị sẽ gần như giống hệt như nước ô mai nấu trực tiếp, rất tiện lợi.
Toan Mai Cao dựa theo nhiệt độ hiện tại, có thể giữ được ít nhất mười lăm ngày, so nước ô mai thì hạn sử dụng dài hơn rất nhiều. Dựa theo lộ trình, ít nhất có thể vận chuyển đến toàn huyện, thậm chí nếu vận chuyển hàng nhanh thì có thể đến được huyện bên cạnh cũng không có vấn đề gì.
Toan Mai Cao cách uống cũng tiện, hương vị phù hợp với người già và trẻ nhỏ, như vậy sẽ không lo nguồn tiêu thụ.
Đường Viễn nấu cả một buổi trưa mới miễn cưỡng đem Toan Mai Cao làm xong. Phía sau giếng, ở một góc tường bày một chồng bình gốm nhỏ.
"Đường đại ca, có thể ăn cơm!" Đại Tráng hướng Đường Viễn hô một tiếng.
"Đã biết." Đường Viễn xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, rửa sạch tay, rồi đi lên đằng trước.
Hắn ngồi xuống, nói với mọi người: "Đều ăn đi." Mọi người lúc này mới động đũa. Đồ ăn trong tiệm đều luôn rất ngon, chay mặn đầy đủ, đảm bảo ăn no.
Hồ Mặc hôm nay làm công thay cho Tô Nặc, ít khi được ăn ngon như vậy. Cậu nuốt nuốt nước miếng, không nói lời nào, an tĩnh mà ăn từ từ.
Nhưng Đại Tráng lại rất là hoạt bát, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm cùng Đường Viễn.
"Đường đại ca, vừa rồi huynh ở phía sau làm cái gì vậy?" Đại Tráng lùa một ngụm cơm, nhìn về phía Đường Viễn: "Huynh làm cả một buổi trưa."
"Ta làm Toan Mai Cao" Đường Viễn cũng vừa nhai đồ ăn vừa đáp: "Chỉ cần múc một muỗng rồi hoà tan với nước ấm, hương vị cũng không khác mấy với nước ô mai, thời gian lưu giữ dài hơn nước ô mai."
Đại Tráng kinh hỉ mà kêu lên: "Kia thật tốt quá! Rất nhiều khách nhân đều oán giận nói với đệ, mỗi lần muốn mua nước ô mai thì phải đi một khoảng xa, chỉ có thể cách mấy ngày lại qua một lần cho đỡ thèm. Còn bây giờ có Toan Mai Cao, khẳng định bán sẽ rất tốt!"
"Hổ Tử ca" Đường Viễn nhìn về phía Hổ Tử vẫn như cũ vùi đầu mãnh liệt ăn, giật giật khóe miệng: "Ngày mai, huynh kê một cái bàn trước cửa tiệm, rồi đem Toan Mai Cao để lên. Huynh làm thêm một cái bảng, viết lên tên cùng giá, một bình Toan Mai Cao là bảy văn tiền."
Một bình Toan Mai Cao đại khái có thể làm được tám đến chín ly, trong tiệm bán một bình nước ô mai là ba văn một bình, một bình được bốn ly. Như vậy, giá của Toan Mai Cao cùng nước ô mai sẽ ngang ngửa nhau, khách nhân cũng sẽ không cảm thấy bị thiệt.
Hổ Tử bớt thời giờ ngẩng đầu ứng Đường Viễn một tiếng: "Được!"
Cơm nước xong, mọi người cùng nhau đánh xe về nhà, Đường Viễn trả cho Hồ Mặc năm văn tiền, Hồ Mặc kiên trì không chịu muốn, chỉ nói là giúp Tô Nặc thôi.
Đường Viễn cũng không muốn miễn cưỡng, chỉ đành nói cảm tạ.