An Đình Đình nhìn thấy ở phía trước có một máy to dùng để chụp hình, ở bên cạnh có vài cô gái đang vây xung quanh, trên mặt của cô mang theo nụ cười, kéo tay của người đàn ông rồi nói: “Đã tìm được rồi.”
Hai người bọn họ kích động chạy tới đứng xếp hàng ở một bên.
Nhưng mà mấy cô gái đó vừa nhìn thấy Mặc Diệu Dương thì lại lập tức như điên, trong chợ đêm ở trên đường này thế mà còn có thể nhìn thấy được một người đàn ông đẹp trai như vậy, có một cô gái trong số đó nhìn đến nỗi nghệch cả ra.
Rốt cuộc cũng đến lượt bọn họ, An Đình Đình lôi kéo Mặc Diệu Dương đi vào, chọn khung cảnh, chọn màu sắc, chọn nhãn dán.
“Cái này... cái này có đẹp không?”
“Ừ, em chọn cái nào cũng đẹp hết.”
“Vậy thì cái này thì sao?”
“... cũng không tệ.”
“Ôi, em thích màu sắc này quá đi, thật là đáng yêu, ở bên cạnh còn có con mèo nhỏ nữa kìa.”
“Anh đã nói là em thích mèo mà.”
“Tách tách... tách tách... tách tách...”
Hai người bọn họ tạo nhiều kiểu ở trước camera, kỳ quái, ấm áp, làm xấu, giả vờ như chơi đùa... rất nhanh, ở trong cái máy liền đưa ra ảnh chụp, hai người bọn họ nhìn mà cười không nhặt được mồm.
Hai người bọn họ chơi đã có chút mệt mỏi rồi, thế là đi vào cửa hàng ở trên phố mua đồ uống nóng.
Người bán đồ uống nóng chính là một cô gái trẻ, nhìn dáng vẻ như là học sinh cấp ba, tranh thủ nghỉ đông cho nên đi làm thêm. Cô ta nhìn Mặc Diệu Dương giống như lại nhìn ngôi sao trên truyền hình, lấy ra quyển sổ nhỏ, nơm nớp lo sợ nói: “Có thể ký tên cho tôi được không?”
Mặc Diệu Dương cười cười quay đầu lại hỏi An Đình Đình: “Vợ, có thể không?”
An Đình Đình gật đầu.
Thế là Mặc Diệu Dương mới nhận lấy quyển sổ nhỏ của cô gái đó, viết thêm một hàng chữ rồng bay phượng múa.
Cô gái này rất vui vẻ, nhưng mà lại có chút mất mát nho nhỏ.
Hai người mang theo trà sữa rời đi.
An Đình Đình nhấp một ngụm sữa nóng, ra vẻ tiếc nuối mà nói: “Ôi chao, cô gái nhỏ lúc nãy mất mát lắm luôn đó.”
“Có hả?” Giọng điệu của Mặc Diệu Dương hờ hững.
An Đình Đình nhìn anh một chút, bóng dáng của người đàn ông dưới ánh đèn đường đang chiếu rọi trông càng đẹp trai hơn nữa. Ôi chao, gương mặt này à, cũng may là của Mặc Diệu Dương, đổi lại là một anh chàng đào hoa nào đó, chắc là sẽ làm khổ nhiều cô gái đây.
Hai người bọn họ chậm rãi đi đến bên cạnh xe, Mặc Diệu Dương vừa mới mở cửa xe ra, đột nhiên trên con đường ở phía đối diện vang lên âm thanh thắng xe chói tai, anh vô ý thức che chở cho An Đình Đình ở phía sau theo bản năng.
Nương theo đó là tiếng thét thê thảm chói tai của một người phụ nữ, dường như còn có âm thanh xe chạm vào nhau.
An Đình Đình đưa mắt nhìn sang, trong đám người ở đối diện có một bóng dáng màu xanh nhạt bị mấy người đàn ông vạm vỡ cưỡng ép lôi ra từ trong xe taxi, kéo qua một bên.
Là Cốc Nhược Lâm!
Mặc Diệu Dương nhanh chóng xoay người lại, vội vàng nói: “Bé cưng, em vào trong xe ngồi đi, để anh đi qua đó xem xem.”
“Ừm.” An Đình Đình cũng không ngăn cản.
Mặc dù là cô cũng không thích Cốc Nhược Lâm, nhưng mà trơ mắt nhìn cô ta xảy ra chuyện mà không ra tay giúp đỡ, như vậy thì cũng chẳng ra làm sao. Hơn nữa cô ta với người nhà họ Mặc, với Mặc Diệu Dương mà nói cũng không tính là một người ngoài.
Mặc Diệu Dương đã nhận được sự cho phép của An Đình Đình, quay người lại chạy về phía giữa đường.
Bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ, ở xung quanh hiện trường có rất nhiều người đang vây quanh, mà Cốc Nhược Lâm thì lại không biết bị kéo đi đâu rồi, Mặc Diệu Dương cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán của mình mà chạy nhanh đuổi theo.
Đồng thời để cho anh cảm thấy kỳ quái chính là không phải Cốc Nhược Lâm nên ở nhà họ Cốc hay sao, tại sao lại chạy đến đây chứ, mà những người muốn bắt cóc cô ta rốt cuộc là ai?
Những chiếc xe ở phía trước lại vun vút chạy qua.
Sau khi Mặc Diệu Dương rời đi, An Đình Đình lo lắng nhìn về phương hướng mà anh đã chạy đi, thẳng cho đến khi bóng dáng của anh không còn thấy đâu nữa, cô mới quay người lại mở cửa xe ra chuẩn bị ngồi vào.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị đóng cửa xe lại, có một cánh tay mạnh mẽ chen vào, ngăn cản động tác đóng cửa của cô.
An Đình Đình còn chưa kịp phản ứng là tình huống như thế nào, một khẩu súng lục liền chống ở trên trán của cô.
“Cô An xin lỗi, đi với tôi một chuyến.”
Không hay rồi, bọn họ đã bị trúng kế!
Dưới sự uy hiếp của người đàn ông, An Đình Đình chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, nhưng mà cô cứ rời đi như vậy sao? Lỡ như Diệu Dương trở về không tìm thấy cô, còn nữa, rốt cuộc những người này là ai chứ, tại sao lại muốn bắt cóc mình?
Cái khó ló cái khôn, An Đình Đình nhanh chóng ấn kèn.
Mặc Diệu Dương ở phía xa xa nghe thấy tiếng kèn này, biết rằng đó chính là tiếng kèn xe mà anh và An Đình Đình đã lái xe ra khỏi nhà, anh đột nhiên giật mình. Tiêu rồi, đã trúng kế điệu hổ ly sơn, mục đích thật sự của đối phương lại chính là An Đình Đình.
Thế là anh thắng gấp lại, chạy về hướng ngược lại.
Người bắt cóc An Đình Đình đã biết hành động lần này của cô, trực tiếp cưỡng ép lôi kéo ra ngoài, An Đình Đình vừa muốn lớn tiếng kêu cứu, người nói liền dùng khăn tay che mũi miệng của cô lại, một mùi thuốc xộc vào mũi khiến cho An Đình Đình hôn mê.
Đợi đến lúc Mặc Diệu Dương gấp gáp trở về, quả nhiên cửa xe đang mở ra, mà tung tích của An Đình Đình thì không biết đâu.
Anh tức giận không chịu được, đá một đá lên chiếc xe của mình...
Ở trong một cái xe khác, Cốc Nhược Lâm bị dọa đến toàn thân run rẩy.
“Tôi đã làm theo ý của các người rồi, cầu xin các người bỏ qua cho tôi đi.”
“Đừng có vội mà, cô Cốc, chúng tôi muốn mời cô chơi một trò chơi nhỏ.” Người đàn ông lái xe âm trầm cười cười.
Cốc Nhược Lâm chỉ cảm thấy tê cả da đầu, tinh thần hoàn toàn sụp đổ.
Rất nhanh, Mạnh Yến San liền chạy tới hiện trường và yêu cầu cục giám sát trích đoạn video trên đoạn đường này ra, cả đoạn đường đều bị phong tỏa.
“Diệu Dương, anh có nhìn thấy rõ ràng đối phương là ai không vậy?”
Mặc Diệu Dương lắc đầu, anh nói: “Để tôi trở về Thủy Mặc một chuyến.”
Lần trước sau khi An Đình Đình mất tích, Mặc Diệu Dương cố ý đeo một sợi dây chuyền lên trên cổ của An Đình Đình, lúc đó An Đình Đình còn hỏi anh đây là bé bảo bối gì vậy, có giá trị bao nhiêu tiền.
Mặc Diệu Dương không nói cho cô biết, thật ra cái này cũng không phải là sợi dây chuyền bình thường, nó có thiết bị định vị chuẩn xác vị trí trước mắt của An Đình Đình, nhưng mà bộ thiết bị đó hiện tại đang ở Thủy Mặc, anh nhất định phải trở về.
Một đêm trôi qua rất nhanh, lúc An Đình Đình tỉnh lại thì trời đã sáng, nhưng mà cô hoàn toàn không biết là mình đang ở đâu, nhưng mà cô thì lại bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối om, cho nên cũng không biết là ban ngày hay ban đêm.
Chỉ một chốc lát sau, ở ngoài cửa truyền đến âm thanh có người mở dây xích.
Nói như vậy, cô đã bị người khác nhốt lại.
Lúc An Đình Đình đang suy nghĩ tiếp theo nên đối phó như thế nào đây, nhưng mà hình như người đi vào có thái độ rất lịch sự.
“Cô An, lão đại của chúng tôi muốn gặp cô.”
An Đình Đình không nói gì, chỉ là đi ra bên ngoài.
Cô phát hiện những thiết bị ở đây hình như không giống như những căn phòng bình thường, nhất là ở giữa căn phòng có một hệ thống dùng để giám sát hoàn chỉnh, còn được cài đặt vệ tinh.
An Đình Đình liếc nhìn và ngạc nhiên khi nhìn thấy có một số màn hình đều đang hiển thị toàn cảnh thành phố g.
Người nào lại có thể to gan như vậy chứ? Mơ tưởng giám sát cả một thành phố, nếu như cứ tiếp tục như vậy có phải sẽ giám sát cả nước luôn không, chẳng lẽ là...
An Đình Đình cảm thấy rằng mình đã gặp phải một phiền toái lớn rồi, nói không chừng thì những người này chính là thế lực ở bên ngoài mà bọn người Mặc Diệu Dương muốn tiêu diệt.
Một chuỗi tiếng bước chân vang lên ở phía sau lưng của cô.
Tiếng bước chân này có cùng nhịp điệu với tiếng bước chân của Mặc Diệu Dương, trầm ổn có lực, tiếng bước chân này là của những người đứng đầu.