Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 348: Một người phụ nữ bình tĩnh



An Đình Đình quay đầu lại nhìn thấy tổng cộng có vẻ như là có bảy tám người.

Dáng người của bọn họ cao lớn khôi ngô tuấn tú, bọn họ đều ăn mặc một bộ đồ vest màu đen thuần, bọn họ xuất hiện giống như là những nhân vật xã hội đen ở trong phim truyền hình.

Mà người dẫn đầu lại mang thêm một cái mặt nạ màu bạc, dáng người cũng không cao lớn như những người ở phía sau lưng anh ta, hoàn toàn thuộc dạng thư sinh gầy gò ốm yếu.

Người này chính là nhân vật đứng đầu của thế lực ở bên ngoài, tên là Tang Nham! Đương nhiên đây chắc chắn là cái tên giả của anh ta ở nước T.

An Đình Đình gặp nguy nhưng không hoảng loạn, trên gương mặt xinh đẹp còn mang theo một nụ cười thản nhiên, cô lên tiếng nói: “Anh chắc có lẽ là Tang Nham nổi danh vang dội nhỉ!”

Gương mặt của Tang Nham đang giấu ở đằng sau lớp mặt nạ màu bạc, nhưng mà trong ánh mắt của anh ta lại toát ra một tia tán thưởng và kinh ngạc, anh ta vỗ tay khen ngợi nói: “Cô An quả nhiên là một người phụ nữ không thua gì cánh mày râu, không hổ là người phụ nữ của cậu hai nhà họ Mặc.”

Đôi môi của An Đình Đình hơi cong lên: “Anh quá khen rồi.”

Hai mắt của Tang Nham nhìn chằm chằm vào An Đình Đình, trong đôi mắt lại xuất hiện một ánh sáng không bình thường.

“Thật là thú vị, đồng thời bắt được hai người phụ nữ của cậu hai Mặc, biểu hiện của hai người phụ nữ này đều khác nhau một trời một vực.”

Hai người phụ nữ, có ý gì chứ? Chẳng lẽ Cốc Nhược Lâm cũng đã bị bọn họ bắt rồi?

Ánh mắt của An Đình Đình hơi híp lại, nói: “Cô Cốc cũng đã bị các người bắt rồi à?”

Tang Nham được hỏi một đằng thì trả lời một nẻo, hơn nữa nội dung cũng hoàn toàn không hề dính dáng gì tới việc bắt cóc hai người bọn họ tới đây, anh ta giễu cợt nói: “Một người phụ nữ thì bình tĩnh tự nhiên, chậm rãi trò chuyện với chúng tôi, mà đổi lại một người phụ nữ khác thì lại khóc đến hoa mắt, dọa đến nỗi thiếu chút nữa là suy sụp... quả thật là thú vị cực kỳ mà.”

Mặc dù không nhìn thấy được mặt của người đàn ông này, nhưng mà tiếng cười đó cùng giọng điệu nói chuyện của anh ta liền để cho người ta biết được đây là một người đàn ông có tâm lý cực kỳ biến thái, chỉ cần từ tiếng cười làm cho người khác sợ hãi thì đã nghe ra được rồi.

“Các người muốn làm gì?” Giọng nói của An Đình Đình lạnh hơn mấy phần.

Người đàn ông đeo mặt nạ đưa tay ra kéo một cái ghế qua, thuận thế ngồi xuống tư thế ngồi không tính là lịch sự, lộ ra vẻ rất tùy tiện ngả ngớn, một cái tay của anh ta để ở trên tay vịn của cái ghế, tay còn lại thì nắm lại thành quyền chống ở trên cằm của mình.

“Vốn dĩ tôi vẫn muốn xem xem hai người phụ nữ ở trong lòng của cậu hai Mặc, người nào quan trọng hơn người nào, nhưng mà bây giờ nghĩ lại hình như là tôi đã biết đáp án rồi.”

Mi tâm của An Đình Đình giật lên một cái, gần như là cảm giác được tình huống không ổn.

Người đàn ông kia từ tốn nói: “Cô bình tĩnh thản nhiên như vậy, nói chuyện với người bắt cóc của mình mà còn có thể không rơi một giọt nước mắt nào... là đàn ông, hơn phân nửa là không thích bộ dáng này.”

Lời nói này đã hơi vượt quá dự kiến của An Đình Đình, mà cảm giác nguy cơ ở trong lòng của cô cũng bởi vì câu nói tiếp theo của Tang Nham mà giảm bớt không ít.

Tang Nham đưa tay ra bàn tay hướng về phía của mình, năm ngón tay mở ra giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, thưởng thức bàn tay của mình, sau đó lại tiếp tục từ tốn nói: “Mà cô Cốc thì lại không giống như vậy, yếu đuối không chịu nổi, mới vừa bị dọa sợ một chút thì nước mắt ở trong mắt lập tức muốn trào ra dữ dội, một người phụ nữ như thế, có người đàn ông nào mà không thích được chứ. Dựa vào chuyện xảy ra vào ngày hôm nay mà nói đi, cô Cốc vừa mới hoảng sợ, không phải là cậu hai Mặc cũng vội vã cuống cuồng chạy tới cứu cô ta hay sao.”

Nói xong, anh ta hất cằm lên nhìn An Đình Đình, trong đôi mắt sáng ngời có thần rất là sắc bén, mà lúc này lại xen lẫn một chút đồng tình và thương hại: “Có cảm thấy là bản thân mình rất đáng thương hay không, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, đây chính là lựa chọn của đàn ông mà.”

An Đình Đình hơi mím môi, giả vờ như đã bị anh ta thuyết phục, trên mặt lộ vẻ cô đơn.

Tang Nham nhìn thấy vậy thì trong lòng biết con cá nhỏ đã mắc câu rồi, lập tức thay đổi lời nói: “Nhưng mà tôi thì không giống như vậy.”

An Đình Đình khẽ giật mình, trong lòng cả kinh.

Tang Nham nói xong rồi đứng dậy bước từng bước đi về phía của An Đình Đình, bước chân trầm ổn, ánh mắt nhìn chăm chú vào An Đình Đình.

Vốn chỉ cho rằng anh ta gầy gò không cao, không ngờ đến mặc dù là anh ta không cao bằng Mặc Diệu Dương, nhưng mà cũng cao hơn An Đình Đình nửa cái đầu. Người đàn ông đứng thẳng, hai tay khoanh lại, mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ kiêu ngạo tự phụ.

“Từ trước đến giờ, Tang Nham tôi chính là một người đàn ông không giống với những người đàn ông khác, người mà tôi coi trọng, tôi thích đương nhiên cũng sẽ không giống với bọn họ. Loại phụ nữ như là tây thi đó, động một chút thì lại khóc nhè, mới vừa dọa một cái thì liền khóc nhè, cứ luôn cầu xin tha thứ, tôi thật sự không thể nào có hứng nổi.”

“Ngược lại là cô đó, cô gái đáng yêu, cô đã hấp dẫn được sự chú ý của tôi, khơi gợi cảm giác của tôi.”

Anh ta vừa nói vừa đưa tay ra chạm vào sợi tóc đang rủ xuống ở trên vai của An Đình Đình.

An Đình Đình lùi một bước về phía sau, tránh qua một bên, cảnh giác nói: “Anh Tang à, xin anh tự trọng.”

“Tự trọng à?” Tang Nham giống như là nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười.

“Không sai, anh thích ai thì không có liên quan gì tới tôi, nhưng mà tôi nhắc nhở anh một chút, tôi không thích anh, cho nên xin anh tự trọng.” An Đình Đình lạnh lùng nói.

“Ha ha... hay lắm!” Tang Nham đi gần lại về phía cô, gần như là mang theo giọng điệu uy hiếp mà nói: “Bây giờ tôi càng thích cô hơn nữa nha, cô nói xem tôi còn có thể tự trọng như thế nào được nữa hả?”

Nói xong thì anh ta nhanh chóng vươn tay ra bắt lấy mái tóc của An Đình Đình, đưa đến bên mũi của mình tham lam hít thở.

“Cô thật là thơm.” Người đàn ông ngẩng đầu lên, trong đôi mắt loé ra ánh sáng, đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô.

An Đình Đình âm thầm nuốt nước miếng, quả thật cũng không thể hiểu được rốt cuộc người đàn ông này đang muốn làm cái gì, mặc dù là trong lòng của cô đang hoảng loạn cực độ, nhưng mà trên mặt cô lại cố giả vờ có bộ dạng bình tĩnh.

Nhưng mà đến cuối cùng thì cũng là phụ nữ, lúc bị người đàn ông lạ lẫm tiếp cận, cuối cùng trong lòng của cô cũng sẽ không giữ vững, ánh mắt hỗn loạn phức tạp của cô đã bán đứng cô.

Tang Nham dựa vào gần cô như thế, sao có thể không bắt được phản ứng bé nhỏ đó của cô.

Giả vờ bình tĩnh lại có thể duy trì được bao lâu đây? Anh ta cũng thật sự muốn nhìn xem một chút, dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi giống như con thỏ nhỏ trắng của cô rốt cuộc nó quyến rũ đến chừng nào.

Anh ta hơi nghiêng đầu qua ra lệnh: “Tất cả các người lui ra đi.” Thế là mấy tên vệ sĩ quay người lại, im lặng không tiếng động rời khỏi.

Trong lòng của An Đình Đình run lên, dự cảm chuyện này không ổn rồi.

Quả nhiên là Tang Nham đột nhiên kiềm chế lấy thân thể của cô, đè mạnh cô lên trên vách tường, khống chế hai cánh tay của cô giơ cao lên khỏi đỉnh đầu, tham lam ngửi ngửi cái cổ mịn màng của cô, loại hương thơm chỉ có xử nữ mới có.

“... buông tôi ra, anh muốn làm cái gì...” An Đình Đình liều mạng giãy dụa.

“Tôi muốn làm cái gì à? Hửm? Đương nhiên là muốn có được cô rồi, biết rồi mà còn cố hỏi. Cô là người phụ nữ thông minh, đừng có hỏi mấy câu hỏi ngây thơ như vậy nữa.” Tang Nham vừa nói, một cái tay thì bắt đầu không yên phận.

An Đình Đình biết chống đối với anh ta chẳng qua cũng chỉ phí công phí sức mà thôi, anh ta có thể dùng một ngàn cách để đạt được mong muốn của mình, mà cho dù cô có chống đỡ như thế nào đi nữa thì cũng vô ích.

Điều duy nhất mà cô có thể làm chính là khôn ngoan!