Lời nói của Mặc Diệu Dương giống như một chiếc roi, quất thẳng vào mặt cô không chút thương tiếc.
Mẹ Dung bên cạnh khóc nói: "Cậu hai, đừng nói nữa... hai người đã thành ra như vậy rồi... hiện giờ lại nói những lời này, ai có thể chịu được."
Rất nhanh, tất cả nhân viên bảo vệ của khách sạn được điều động đến, bao vây hiện trường.
Thế nhưng, mặc dù những người này do Cố Thanh Thành gọi đến, nhưng khi đến thì phát hiện cậu hai của nhà họ Mặc cũng ở đây.
“Cậu hai, ngài có chỉ thị gì không?” Một tên bảo vệ cung kính hỏi.
Mặc Diệu Dương chỉ vào Cố Thanh Thành phía sau Long Đình Đình, nói: "Bắt người này đi, anh ta ngang nhiên xông vào phòng người khác!”
Đây là vu khống trắng trợn. Nhưng anh là cậu hai nhà họ Mặc, ai dám không làm theo lời anh nói? Ngay sau đó, mười mấy người bảo vệ vây quanh Cố Thanh Thành, trước khi Long Đình Đình có thời gian giải thích, Mặc Diệu Dương đã bước tới nắm lấy cổ tay cô, lôi cô đi vào thang máy.
“Mặc Diệu Dương, anh điên rồi phải không!” Long Đình Đình run lên vì tức giận.
"Tôi điên rồi! Tôi thực sự điên rồi mới cho phép em chà đạp bản thân mình như thế này!" Mặc Diệu Dương không chút lưu tình nói.
“Tôi chà đạp anh?” Mặt Long Đình Đình giận đỏ bừng: “Rốt cuộc là ai đang chà đạp ai? Chẳng lẽ không phải chính anh sao?”
"Tôi? Tôi ngược đãi em? Tôi bảo em cặp kè với tên diễn viên đó sao? Nực cười!" Mặc Diệu Dương cười lạnh, ngay khi cửa thang máy mở ra, anh nắm lấy cổ tay cô, nhét cô vào trong xe.
Lúc này, anh hoàn toàn không còn lý trí. Ngực anh đầy lửa giận, không có nơi nào để trút bỏ.
Chiếc xe lao đi như một mũi tên. Những chiếc xe nhìn thấy xe bọn họ đều tự giác dừng lại hoặc đi đường vòng. Bởi vì chiếc xe đó thực sự quá điên cuồng.
Long Đình Đình vốn dĩ trong bụng không thoải mái, một đường xóc nảy như vậy, bụng cô lăn lộn như trào ra. Cô che ngực tức giận hét lên: "Mặc Diệu Dương, anh phát điên cái gì? Anh dừng lại được không, tôi rất khó chịu!"
Mặc Diệu Dương lúc này vẫn còn tức giận nói: "Khó chịu? Em rời xa cái tên phóng đãng kia thì khó chịu phải không? Em muốn thế nào mới thoải mái?”
Chiếc xe vòng vèo trên quốc lộ, giống như một con thuyền đang lái giữa giông bão. Những chiếc xe chạy qua nhìn thấy cảnh tượng điên cuồng này, tất cả đều kinh ngạc dừng lại và lùi ra xa.
"Long Đình Đình! Em nổi điên cái gì! Dừng lại ngay, nếu cứ tiếp tục như vậy cả hai sẽ chết hết!"
Bất thình lình, Long Đình Đình đột nhiên nghĩ đến một câu nói – Đã không tác thành cho cô, thì sẽ không bỏ qua cho cô!
Chẳng phải Mặc Diệu Dương có ý này sao? Anh không muốn tác thành cho cô, nhưng lại sống chết không buông tha: "Đúng! Tôi muốn chết, tôi thấy anh sống cũng đủ rồi, cùng lắm thì cùng nhau chết đi!”
"Long Đình Đình, dừng lại!"
"Tôi không muốn cùng nhau chết! Tôi trải qua những ngày tháng tủi nhục như này là quá đủ rồi!"
"Muốn chết cũng là tôi trước chết, em không thể chết! Nghe thấy không, tôi không cho phép em chết!"
Mặc Diệu Dương rống lên một tiếng, vừa dứt lời, chiếc xe phanh gấp, tông vào lan can bên đường cao tốc.
“Rầm rầm rầm…”
Ba tiếng rầm lớn, hàng rào bảo vệ bị chiếc Cibala tông vào, ma sát ra tia lửa, chiếc xe bị kẹt trên mép của lan can bảo vệ.
Do tình huống khẩn cấp, Long Đình Đình hoàn toàn không nghe thấy lời của người đàn ông bên cạnh nói.
Đợi đến khi xe dừng lại, hai người suýt chút nữa đã văng ra khỏi chỗ ngồi!
Trong chốc lát, bầu không khí trong xe như ngưng tụ lại. Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của nhau.
Sắc mặt Long Đình Đình tái nhợt, trên trán chảy mồ hôi.
Vừa rồi, hình như cô đi vòng qua cửa âm phủ thì phải! Loại ánh sáng đó, cảm giác gần kề với cái chết, là sự kích thích chưa từng trải qua, giống như nhịp tim ngừng đập đột ngột!
Bỗng nhiên, có một âm thanh ‘xè xè’ vang lên, chiếc xe bắt đầu tỏa ra khói trắng.
Mặc Diệu Dương nhất thời hoàn hồn, không nói lời nào kéo Long Đình Đình ra: "Không xong rồi, hòm xe hỏng rồi, xe sắp nổ tung!"
Anh kéo tay Long Đình Đình và đá tung cánh cửa.
"A... chân... chân tôi bị kẹt rồi..." Thân thể Long Đình Đình không thể động đậy được.
Hóa ra cô bị mắc kẹt ở vị trí để chân, cô bị kẹp không thể rút ra được. Lúc này khói trắng bên ngoài càng ngày càng nhiều, cùng với tiếng "xì xì" càng lúc càng lớn, dường như sắp xảy ra một vụ nổ lớn!
“Dùng sức, dùng sức đi, nhanh lên, xe sắp nổ tung rồi.” Mồ hôi Mặc Diệu Dương chảy nhễ nhại, nhưng anh vẫn không muốn đi ra ngoài một mình, anh đạp mạnh cánh cửa bên kia, dùng sức đẩy cô ra.
Long Đình Đình đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động. Nước mắt ngay lập tức tuôn rơi. Người đàn ông này có phải là heo không? Nếu không, làm sao có thể ngu ngốc như vậy được! Xe sắp nổ, cô kẹt cứng không đi được, thế mà anh vẫn ở lại?
“Anh đi… anh đi… đi!” Long Đình Đình đẩy người đàn ông ra, tuyệt vọng khó: "Anh đi đi, tránh xa tôi ra, cút đi... đi đi!"
Mặc Diệu Dương nắm lấy cổ tay cô, kéo phần trên của cô về phía anh, nói từng chữ một: "Long Đình Đình, anh đã nói với em rồi, anh sẽ không vứt bỏ em, sẽ không bao giờ cho phép em chết trước mặt anh."
Long Đình Đình không nhịn được nữa, lớn tiếng khóc: "Anh đi đi... Nếu anh ở lại, cả hai chúng ta đều sẽ chết... Lỗi Lỗi thì sao? Lỗi Lỗi phải làm sao đây?"
Cô liều mạng tát anh một cái, đẩy anh ra, dùng hết sức cố gắng đẩy anh ra bên ngoài: "Lỗi Lỗi vẫn còn quá nhỏ. Ba mẹ ly hôn. Thằng bé là một đứa trẻ không có người thân... Nếu chúng ta đều chết, ai sẽ chăm sóc thằng bé, ai sẽ chăm sóc nó đến lúc trưởng thành... Mặc Diệu Dương, anh đi đi... nếu anh từng yêu tôi... Hứa với tôi, hãy chăm sóc Lỗi Lỗi thật tốt! "
"Không thể! Anh sẽ không vứt bỏ em!” Khi Mặc Diệu Dương nói những lời này, ngay cả anh cũng không biết, trong mắt anh có hai dòng nước mắt chảy ra, lăn dài trên má.
"Lỗi Lỗi là con trai của chúng ta, là niềm tự hào của chúng ta... Nó đã chọn làm con trai Mặc Diệu Dương anh, thì phải là một đứa trẻ không bình thường. Nó sẽ tốt thôi, nó sẽ kiên cường mà sống tiếp."
"Diệu Dương... anh... sao anh ngốc thế..."
Mặc Diệu Dương ngẩng đầu, anh thấy chiếc kệ đang kẹp chặt chân của Long Đình Đình, anh nhanh trí nghĩ: "Có cách rồi! Đình Đình, bây giờ anh sẽ nâng thứ này lên, chỉ cần có một chút khe hở, em phải cố gắng rút chân ra!"