Cái kệ thoạt nhìn rất dày và nặng. Anh gần như không thể nhấc thứ này lên chỉ bằng một cánh tay. Trọng lượng này sẽ vượt quá phạm vi chịu đựng của anh. Nếu làm không tốt thì sẽ để lại di chứng.
Cô lo lắng tức giận mắng: "Mặc Diệu Dương, tên ngốc này, anh cút khỏi đây mau, tôi không cần anh lo!"
Ở khoảnh khắc sinh tử, hai người đã hoàn toàn quên đi oán hận trước đây, trước khi chết, mỗi người chỉ có một suy nghĩ, đó là mong rằng đối phương có thể sống tốt!
Nhưng trong suy nghĩ của Mặc Diệu Dương còn nhiều hơn thế nữa. Nếu cô không thể bình an vô sự, anh tuyệt đối sẽ không yên tâm! Sống hay chết, anh cũng không thể bỏ mặc được!
Sống chết cùng nhau!
“Thử xem.” Mặc Diệu Dương leo lên người Long Đình Đình, đặt hai tay lên hông cô. Sau khi nắm lấy cái kệ, anh tập trung tất cả sức mạnh của cơ thể vào ngón tay, cổ tay và cánh tay.
“Uh…a…Đình Đình… dùng sức đi…”
Dưới tiếng gầm của người đàn ông, chiếc kệ bắt đầu rung chuyển...
Long Đình Đình dùng toàn bộ sức lực hét lên, sau khi rút nửa chân ra, Mặc Diệu Dương bỗng đẩy cô ra khỏi xe trước.
Long Đình Đình ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy Mặc Diệu Dương nói: "Chạy mau!"
Long Đình Đình quay người vươn tay ra: "Diệu Dương, mau ra ngoài..."
Sau khi Mặc Diệu Dương rời khỏi xe, cả hai cùng lúc ngã xuống đất, dưới sự giúp đỡ của Mặc Diệu Dương, họ nhanh chóng lùi về sau.
Đi được chừng chục mét thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, chiếc xe nổ tung như dự đoán.
Mặc Diệu Dương ôm chặt người kia trong vòng tay, bảo vệ cả người cô trong vòng tay rộng rãi và ấm áp của anh...
Mười mét phía trước, ngọn lửa bùng cháy sáng rực.
Ngay sau đó, cảnh sát và cứu hỏa đã nhanh chóng đến hiện trường.
Điểm xuất phát xảy ra tai nạn được cảnh sát phong tỏa, ngọn lửa tại hiện trường nhanh chóng được khống chế. Chiếc xe tồi tàn vẫn còn tỏa khói đen dày đặc, người đi đường nghẹt thở không thể mở mắt ra được.
Một cảnh sát đi tới, cung kính gật đầu với Mặc Diệu Dương, nói: "Cậu hai, ngài không sao chứ?"
“Tôi không sao.” Mặc Diệu Dương nói.
Long Đình Đình cũng không bị thương gì, cùng lắm chỉ kinh sợ chút thôi. Mặc Diệu Dương vẫn đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra.
Cô đứng bên ngoài xe cấp cứu, nhìn chằm chằm người đàn ông và nói: "Anh thì sao? Anh không đi cùng em sao?"
“Anh không sao, vẫn còn một số việc ở đây cần giải quyết, anh phải ở lại.” Mặc Diệu Dương nói.
Hai người sau khi trải qua tai nạn bỗng cảm thấy khoảng cách giữa hai bên... dường như gần hơn một chút. Tất nhiên, Long Đình Đình không biết đây có phải là trực giác sai lầm một lần của cô hay không.
Thế nhưng, vào thời khắc sinh tử, cô chỉ nghe thấy anh nói muốn cô sống tiếp, nếu thật sự không còn hy vọng sống, anh sẽ chết cùng cô!
Những lời này, trong đêm khuya yên tĩnh, anh lặng lẽ ôm lấy thân thể cô nói đi nói lại bên tai. Cô vẫn ghi nhớ trong lòng suốt thời gian qua, nhất là lần này, cô đã sớm không quan tâm đến chuyện sống chết rồi.
May mắn thay, hai người họ đều sống sót!
Cô vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh và nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh... thật tốt!
Cô ngẩng đầu, trong mắt có một chút mong chờ và dịu dàng: "Được."
Xe chở Long Đình Đình đi xa rồi, Mặc Diệu Dương mới thu hồi ánh mắt lại.
Bên cạnh anh là những nhân viên đang bận rộn. Anh ra hiệu, gọi người cảnh sát mặc trang phục đội trưởng đến, đưa danh thiếp cho anh ta và nói: "Đoạn hàng rào bảo vệ này đã bị hư hại. Đây là danh thiếp của tôi. Mọi việc đền bù, anh cứ thu xếp. Sau đó gọi cho tôi, mọi chi phí sẽ do tôi chi trả."
Cảnh sát cầm lấy danh thiếp, gật đầu nói: "Được."
Mặc Diệu Dương quay đầu lại và nhìn xung quanh. Từ khi khu vực này xảy ra tai nạn, giao thông cũng bị tê liệt, muốn đón taxi rời đi không phải chuyện dễ.
Lúc này, cảnh sát dường như nhìn ra được sự gấp gáp của anh, nói: "Cậu hai, không bằng dùng xe của chúng tôi đi. Bây giờ gọi 120, rồi đợi xe qua đây cũng hơi lâu. Thời gian của ngài quý báu, chúng tôi cũng biết... "
Mặc Diệu Dương xua tay, bị tiếng ồn ào làm phiền: "Lái xe qua đây."
“Vâng…”
Mặc Diệu Dương lên xe cảnh sát, xe chạy về phía bệnh viện nơi Long Đình Đình vừa đi qua.
Trong bệnh viện, Long Đình Đình được xếp vào một khu riêng biệt cấp cao nhất. Một loạt kiểm tra vừa mới hoàn thành, mẹ Dung và Mạc Ninh Thanh vội vàng chạy tới.
Mẹ Dung nhìn thấy phát sóng trực tiếp tin tức nóng trên TV mà kinh hãi! Khi nhìn thấy Long Đình Đình, đôi mắt bà ấy đỏ bừng và sưng lên vì khóc quá nhiều.
Long Đình Đình thấy vậy, vội vàng an ủi: "Mẹ Dung, tôi không sao, không có chuyện gì rồi."
Mạc Ninh Thanh đã trở lại thành phố G ngày hôm qua và liên lạc với Long Đình Đình. Ngày hôm sau biết được tin tức, trong lòng cô cũng sợ hãi không thôi, lỡ như xảy ra chuyện gì, nhưng đồng thời trong lòng cũng nhận ra rằng. Cô ấy và người đàn ông kia ở bên nhau, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Mẹ Dung, đừng khóc, tôi nói rồi mà, Đình Đình sẽ không sao, mẹ cũng không nghĩ xem cô ấy ở cùng ai sao.” Mạc Ninh Thần an ủi mẹ Dung đang không ngừng khóc lóc.
Mẹ Dung nhìn Long Đình Đình từ trên xuống dưới, chắc chắn cô thực sự ổn mới nói: "Đình Đình, thực sự không sao chứ? Không bị thương ngoài da, vậy... Có bị nội thương gì không?"
Long Đình Đình lắc đầu an ủi: "Không sao đâu, mẹ Dung, tôi thực sự không sao mà!"
Mẹ Dung lúc này mới yên tâm, thở ra một hơi dài nói: "Thật sự lo lắng chết tôi rồi! Đình Đình, cũng may là không sao, nếu không mẹ Dung sẽ lo lắng chết mất. Haiz!"
Lúc này cũng đã khuya, Long Đình Đình bỗng nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, Thanh Thành đâu?"
“Bị cảnh sát đưa đến đồn để ghi lời thú tội rồi.” Mẹ Dung bất lực nói.
Lúc này cô mới hiểu sâu sắc rằng, thế giới này không cần sự thật. Miễn là bạn có quyền có thế, mọi chuyện bạn nói đều sẽ là sự thật.
Cũng giống như lần này, người lẻn vào phòng rõ ràng là Mặc Diệu Dương, nhưng bởi vì ở thành phố G, Mặc Diệu Dương có quyền có thế nên cảnh sát đã tin vào những gì anh nói!
Mà danh tiếng nhà họ Mặc bày ra đó, ông cụ Mặc lại là người hô mưa gọi gió. Nếu như muốn buộc Cố Thanh Thành thêm bất kỳ tội danh nào nữa, thì sẽ rất dễ dàng.
"Đình Đình, cậu Cố sẽ ổn thôi, đúng không?"
“Ừ, yên tâm đi, mẹ Dung. Diệu Dương… cũng không phải là người không hiểu lý lẽ.” Long Đình Đình ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy.
Có trời mới biết người đàn ông kia một khi chọc giận đến anh, thì anh sẽ không bỏ qua!