Long Đình Đình không nghi ngờ thế lực của nhà họ Cố ở Hải Thành, nhưng... Nơi này dù sao cũng là thành phố G. Có câu nói, Hổ xuống đồng bằng bọ chó khinh. Nhà họ Cố ở Hải Thành có thế lực hơn nữa, đứng trên địa bàn này cuối cùng vẫn là nhà họ Mặc thành phố G.
Ở thành phố G lớn như vậy, thế lực nhà họ Mặc khổng lồ đến thế nào, Long Đình Đình so với ai đều rõ ràng hơn. Nhất là sau khi Mặc Diệu Dương thu phục ba đại gia tộc Lâm, Hàng, Quan, kiêu căng lại rất giỏi. Ở trên đất thành phố G này, người nhà họ Mặc gần như đều là đi ngang, ai dám nói một chữ không?
Chỉ mong Mặc Diệu Dương sẽ không so đo nhiều với Cố Thanh Thành.
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, lập tức bị chính cô bác bỏ. Người Cố Thanh Thành rõ ràng cũng không trêu chọc đến anh, anh đã cho người đưa lên đồn, rốt cuộc là ai so đo với ai đây.
Thời gian không còn sớm, Long Đình Đình ở luôn phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện, mẹ Dung nhất định phải ở lại cùng. Nhưng Mạc Ninh Thanh muốn đi về trước, nói hai ngày sau lại tới.
Lời của hai bạn thân còn chưa nói hết, Cố Thanh Thành lại tới.
"Thanh Thành anh... Anh không sao chứ?" Long Đình Đình kinh ngạc không thôi.
"Đình Đình, em thế nào? Có bị thương ở đâu không?" Cố Thanh Thành so với cô còn lo lắng hơn.
Cô lắc đầu, nói: "Tôi không sao, chỉ bị kinh sợ chút."
Mẹ Dung nói: "Ngài Cố, ngài ở trong đó bọn họ không làm khó ngài chứ?"
Cố Thanh Thành lắc đầu, nói: "Không có, chỉ là ghi lại lời khai, cũng mở camera trong khách sạn ra xem, tôi trong sạch."
"Ừ, vậy thì tốt." Mẹ Dung yên lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá trong lòng Long Đình Đình cũng coi như để xuống rồi, cô còn tưởng rằng Mặc Diệu Dương sẽ làm khó anh ta thế nào.
Cố Thanh Thành hỏi: "Nơi này là ai sắp xếp?"
"Là... Anh ấy." Long Đình không được tự nhiên lắm.
Quả nhiên, sau khi Cố Thanh Thành biết, sắc mặt anh ta nhất thời không tốt nữa rồi. Nắm tay Long Đình Đình, nói: "Chúng ta không ở đây nữa, tôi đổi chỗ khác cho em."
"Ách... Nhưng." Ý của Long Đình Đình là, bây giờ thời gian kcũng quá muộn, lại đi nữa, chỉ sợ là sẽ cực khổ mẹ Dung.
"Đừng nhưng nhị gì nữa, Đình Đình, nếu em và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, cũng không cần nhận thêm bất kỳ ý tốt nào của anh ta nữa." Thực ra trong lòng Cố Thanh Thành hơi sợ hãi!
Hiển nhiên, báo cáo tin tức trên ti vi anh cũng thấy.
Hai người bọn họ cũng cùng nhau trải qua sống chết rồi, lỡ tình xưa quay lại? Vậy thật không còn chuyện của Cố Thanh Thành anh.
"Nhất định phải rời khỏi nơi này, anh đã sắp xếp chỗ ở cho em rồi."
Cuối cùng vẫn không cưỡng được ý của Cố Thanh Thành, Long Đình Đình không thể làm gì khác hơn là làm thủ tục xuất viện, đầu tiên là tạm biệt Mạc Ninh Thanh, sau đó cùng mẹ Dung ngồi lên xe Cố Thanh Thành.
Ngay khi bọn họ rời khỏi chưa được nửa tiếng, Mặc Diệu Dương chạy đến rồi.
Dưới sự hướng dẫn của y tá, khi anh đi tới gian phòng trống rỗng, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm bất thường.
"Người đâu?" Mặc Diệu Dương trầm mặt hỏi.
Y tá nhỏ vừa nhận ca, không biết tình huống gì, bị dọa sợ một câu cũng không dám nói.
Mặc Diệu Dương giận trừng cô ta một cái, đi đến phòng làm việc của bác sĩ hỏi, kết quả lại bị báo rằng Long Đình Đình tự mình làm thủ tục xuất viện rời đi rồi. Chính cô trả phòng đi? Đã lúc này rồi, mẹ Dung khẳng định đã đến. Cô không thể nào đã trễ thế này, còn phải làm thủ tục xuất viện, đưa mẹ Dung tiếp tục dày vò thêm.
"Cô ấy đi với ai?"
Bác sĩ hồi tưởng, nói: "Còn có một đàn ông."
Người đàn ông này nhất định chính là Cố Thanh Thành!
Đáng chết! Lá gan anh ta thật lớn, lại dám cướp người của anh.
Mặc Diệu Dương xoay người, bước dài chân nhanh chóng đi ra phía ngoài. Ba bước làm hai bước ngồi vào trong xe, anh cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi điện thoại liên lạc.
"Hằng, cậu dậy đi, đi theo một chiếc x cho tôi, phải cướp về về cho tôi."
"Quân, đừng ngủ nữa, dậy đi chặn người với tôi."
"Đình Kiêu, tôi tìm cậu có chuyện..."
Vì vậy, đêm khuya ở thành phố G, bốn chiếc xe cùng hướng về mục tiêu, phóng như bay.
Cố Thanh Thành trong buồng xe, hai nữ một nam hiển nhiên còn chưa ý thức được chuyện gì.
"Vốn là nói muốn đưa hai người đi ăn chút gì, ai ngờ, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, mẹ Dung, thật xin lỗi." Cố Thanh Thành vững vàng lái xe, xin lỗi.
Mẹ Dung cười nhẹ nói: "Không sao, ngài Cố, sau này có chính là cơ hội."
Cố Thanh Thành nhẹ nhàng đáp lời, nhướn mi, tầm mắt rơi trên mặt của Long Đình Đình trong kính chiếu hậu. Lo Lắng lúc nãy bây giờ đã bớt đi không ít. Ít nhất, có thể nói rõ dường như bọn họ cũng không có bởi vì cùng nhau trải qua khảo nghiệm sinh tử mà hòa hoãn, cô còn đồng ý rời khỏi nơi người đó sắp xếp.
Thật là một chuyện đáng may mắn!
Bất thình lình, phía sau đuôi xe có chiếc xe thể thao, giống như một trận gió cuồng phong, lướt qua xe Cố Thanh Thành, và ở trước xe anh ta không xa, mở đèn báo hiệu.
Cố Thanh Thành không thể cân nhắc những thứ khác, chỉ có thể theo bản năng đạp mạnh phanh xe.
Vì vậy, hai người phụ nữ ngồi ở ghế sau chợt nghiêng về trước, cùng kêu lên.
Lòng Long Đình Đình cuồng loạn không dứt. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Trước khi ra cửa sao không xem hoàng lịch, liên tiếp xảy ra tai nạn xe cộ?
Ngay khi xe Cố Thanh Thành dừng lại, từ phía sau và hai bên thân xe đồng thời có một chiếc xe. Vì vậy, tình thế trước mắt là bốn hướng của xe Cố Thanh Thành đều bị chặn lại, tay lái đi hướng nào cũng không được.
Hiển nhiên, đây là cố ý, không phải là tình cờ.
Quả nhiên, cửa mấy chiếc xe mở ra, mà người từ chiếc xe chắn phía trước kia đi ra chính là cậu hai của Mặc thị Mặc Diệu Dương!
Phía sau người đàn ông là màn đêm đen nhánh và bầu trời đầy sao. Mà quanh thân thể anh giống như là từ vực sâu trong địa ngục đi ra, đen sẫm la sát như vậy, trên mặt hiện lên đầy tia lạnh và tà ác!
Anh bước từng bước từng bước về phía xe Cố Thanh Thành, không khí bên trong buồng xe lập tức đọng lại tới cực điểm. Mọi người đều nín thở, không biết anh sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Người đàn ông kia đi được một nửa, như nhớ ra cái gì đó, quay đầu, mở ghế sau xe mình, từ bên trong cầm ra một cái búa nhỏ, ước lượng trong tay một chút, sau đó đi tới bên này.
Long Đình Đình trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông đang từ xa đi tới.
Xong rồi, xong rồi! Mặc Diệu Dương điên rồi sao? Anh là muốn liều mạng với Cố Thanh Thành? Cô nắm thật chặt tay bên người mẹ Dung, cảm giác được tay cô luôn run rẩy.
Cô cũng không biết an ủi điều gì, chẳng qua là nắm tay xiết chặt một cách tượng trưng. Nâng mi, nhìn về phía kính chiếu hậu, bên trong hiện ra khuôn mặt tuấn tú khôi ngônhưng lạnh như băng của Cố Thanh Thành.
Trên mặt anh ta và khuôn mặt nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, coi rẻ hết thảy của Mặc Diệu Dương ngoài kia, thật là giống nhau như đúc!
Cô dự cảm được dường như có một trận bão táp lại sắp tới.
Long Đình Đình há miệng, muốn nói gì, nhưng cảm thấy vào lúc này, cho dù cô nói gì đều không có tác dụng gì.