Mặc Diệu Dương đi tới một bên xe Cố Thanh Thành, không nói hai lời, nâng búa trong tay lên bắt đầu đập xuống. Từng tiếng, từng tiếng đập ở trên kính xe sang của Cố Thanh Thành.
'Sầm sầm sầm...'
Tiếng sau mạnh hơn tiếng trước, càng đập càng dùng sức.
Rất nhanh, cửa sổ trước xe bị đập ra một cái lỗ to.
Cố Thanh Thành ngồi ở bên trong xe, môi mỏng mím thành một lưỡi đao sắc bén. Hầu kết thâm trầm lăn qua lại. Dấu răng sâu bên miệng anh ta, không khó nhìn ra giờ phút này anh ta đang cực lực ẩn nhẫn sự tức giận!
Sau khi kính trước xe bị đập nát, Mặc Diệu Dương lại đổi hướng, tự ý đi tới chỗ kế bên người lái. Vị trí này không có người ngồi. Mặc Diệu Dương giơ búa lên, lập tức sầm một tiếng, đập xuống!
Con ngươi Cố Thanh Thành chợt nửa nháy một chút, tay đặt ở trên tay lái bỗng nhiên nắm chặt, nắm thành nắm đấm. Đốt giữa ngón tay bởi vì nắm quá chặt mà lộ ra màu trắng ghê người!
Long Đình Đình và mẹ Dung ngồi ở phía sau đều sợ hãi!
Trời mới biết, sau khi Mặc Diệu Dương đập xong tất cả cửa kính xe, có thể đập cái búa này lên đầu Cố Thanh Thành không. Nếu thật sự là như thế, hậu quả kia thật sự không dám tưởng tượng.
Mà một tiếng lại một tiếng vang lớn, giống như là vó ngựa vậy, một cái lại một cái, hung hãn xé lòng Long Đình Đình.
Anh gây sự vô lí như vậy, đến cuối cùng là vì cái gì?
Hay là nói, sau khi anh đá cô, nhìn thấy cô vẫn sống thật tốt, trong lòng lại bắt đầu không cam tâm? Luôn cảm thấy đồ của anh như bị người đàn ông khác dòm ngó?
Đáng chết! Anh dựa vào cái gì phách lối càn rỡ như vậy!
May mắn là búa trong tay Mặc Diệu Dương cũng không đập lên đầu Cố Thanh Thành, chẳng qua là sau khi mở cửa xe, cưỡng ép lôi Long Đình Đình từ bên trong xe ra.
"Mặc Diệu Dương!" Sau khi Long Đình Đình bị lôi ra khỏi xe, giận đến mức quát một tiếng. Bởi vì, bàn tay anh nắm lấy cổ tay cô, lực đạo mười phần, siết xương cổ tay cô cũng muốn gãy ra vậy.
Người đàn ông lúc này, vẻ giận dữ trên mặt vẫn không giảm, nhưng khẽ mỉm cười với cô, đưa ngón tay ra, đặt ở trên môi cô, nói: "Suỵt, ngoan một chút."
Ngay sau đó, cánh tay dùng sức, nắm lấy eo mềm mại của cô. Lấy tư thế của người chiến thắng, nói với Cố Thanh Thành trong xe: "Cậu Cố, đầu tiên, hết sức cảm ơn anh đêm hôm khuya khoắt tới đón vợ tôi. Thứ hai, bởi vì trước đó anh làm sai, để tôi phá hủy một chiếc xe, mà lần này, coi như tôi trả lại anh, còn xin vui lòng nhận."
Vừa nói, anh cười liếc mắt nhìn cửa sổ xe còn tốt bỗng nhiên xuất hiện lỗ thủng lớn. Dừng một chút, tiếp tục nói: "Cuối cùng, tôi phải nhắc nhở cậu Cố một lần, anh là người của giới giải trí, bất kể thân thế anh như thế nào, anh đã vào sai ngành, là một người đã thoát khỏi cuộc sống của người bình thường. Cho nên, anh và Đình Đình là người của hai thế giới, xin đừng lại xuất hiện ở trong thế giới của cô ấy nữa.
Nếu như anh có thể nghe vào lời khuyến cáo của tôi, như vậy đương nhiên sẽ không có sau này nữa. Nếu như anh cố ý đi quấy rối cô ấy nữa, thật xin lỗi, những lỗ thủng hôm nay không phải đơn giản là đập ở trên xe như vậy!"
Mặc Diệu Dương phê phán Cố Thanh Thành từ đầu tới đuôi một lần, chê bai anh ta như một đào kép không đáng giá một đồng. Cuối cùng còn tăng thêm cảnh cáo và uy hiếp!
Mặc Diệu Dương nói xong, nói với mẹ Dung vẫn ở trong xe, ngây người như phỗng: "Mẹ Dung, quá muộn rồi, con để Quân đưa mẹ trở về nhà cũ."
Mẹ Dung sững ờ gật đầu một cái.
Sau đó, Mặc Diệu Dương ôm lấy Long Đình Đình, không để ý sự giãy giụa và kháng cựcủa cô, cưỡng ép nhét cô vào trong xe lần nữa. Mặc Diệu Dương cũng ngồi lên xe, chỉ nghe 'Rít ' một tiếng, xe ngăn ở trước mặt Cố Thanh Thành hướng xa xa rẽ khói phóng đi.
Tiêu Quân dẫn theo mẹ Dung lên xe, cũng rời đi.
Rất nhanh, xe chặn ở bốn hướng xe Cố Thanh Thành lục tục rời đi. Hiện trường chỉ để lại chiếc xe rách tan tành của Cố Thanh Thành.
Anh nhìn chằm chằm đuôi xe Mặc Diệu Dương phía trước, trong con ngươi dậy lên một tầng băng sương...
Mặc Diệu Dương đậu xe sát ở ven đường, ngực Long Đình Đình phập phồng lên xuống, xoay người muốn mở cửa.
Mặc Diệu Dương ngăn cản cô lại, "Em muốn làm gì?"
"Buông tay." Long Đình Đình giận trợn mắt nhìn anh.
Mặt Mặc Diệu Dương lộ vẻ không biết làm sao: "Anh là vì tốt cho em, cái tên kia, nhìn một cái là biết không phải người tốt lành gì.Trong nhà có xí nghiệp lớn không muốn quản lý, chạy đi lăn lộn trong giới giải trí, anh ta có thể là người tốt lành gì."
"Không cần anh quản!" Long Đình Đình thật muốn xù lông.
"Tại sao anh không thể quản em, không quản em, chẳng lẽ để mặc cho em sa đọa như vậy!" Mặc Diệu Dương cũng nổi giận, sao người đàn bà này không biết tốt xấu như thế.
Anh cái gì cũngđều nghĩ cho cô, cái gì cũng bận tâm vì cô, cô không những không biết cảm kích, còn mắng lên đầu anh. Thật sự là không có tư chất.
Long Đình Đình giận đến muốn giết người rồi, không để ý những ràng buộc của anh, đẩy cửa ra, từ trong xe đi ra.
Mặc Diệu Dương thấy vậy, theo sát cũng xuống xe: "Em muốn đi đâu?"
Long Đình Đình cũng không có phương hướng, nhưng vào lúc này người đàn ông đáng chết lại chặn trước mặt cô lần nữa, cô giận đến cả người đều run rẩy, cũng không biết có phải là bởi vì trời quá lạnh, hay là vì cái gì.
"Mặc Diệu Dương, anh có thể đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa hay không! Tôi muốn làm gì, ở cùng ai, không có bất kỳ quan hệ gì đến anh. Anh có thể cách xa tôi một chút được không! Coi như tôi cầu anh, được không!" Long Đình Đình giận đến quơ hai tay, lớn tiếng hầm hừ với anh.
Mặc Diệu Dương cũng nổi giận, "Anh cũng đều là vì tốt cho em. Em nhìn em đi, từ sau khi em ly hôn, em đã biến thành dạng gì. Cả ngày lẫn đêm lăn lộn cùng với đào kép, em có thể có kết quả tốt gì?"
Long Đình Đình đột nhiên không lên tiếng nữa.
Ánh mắt cô mang theo tình cảm phức tạp, không nhúc nhích nhìn anh. Ngực nổi lên vô số hồi ức, những thứ kia từng ly từng tí, cũng giống như là từng cái tát vang dội đánh lên mặt cô vậy.
Long Đình Đình giơ tay, thoải mái đánh Mặc Diệu Dương một bạt tai!
"Chẳng lẽ kết quả này của tôi không phải anh cho sao? Nếu như không phải là anh, bây giờ tôi có thể trải qua cuộc sống đơn giản yên tĩnh. Căn bản cũng không cần đối mặt với nhiều nguy hiểm đã từng trải qua như vậy, giống như ông nội nói, anh công thành danh toại thì đá tôi đi. Được, tôi không oán hận anh, anh là cậu hai nhà họ Mặc mà. Còn tôi? Tôi coi là cái thứ gì? Tôi chỉ là con cờ cho anh lợi dụng, đồ dùng biểu diễn thôi. Không hữu dụng, dĩ nhiên là muốn vứt bỏ.
Nếu đã vứt bỏ, có thể dứt khoát một chút không. Từ nay về sau, không gặp nhau nữa, không phải rất tốt sao? Tại sao anh còn năm lần bảy lượt xuất hiện, quấy rối cuộc sống bây giờ của tôi? Mặc Diệu Dương, rốt cuộc anh dựa vào cái gì!"
Câu nói cuối cùng 'Dựa vào cái gì' này đã tiêu hao hết tất cả tinh lực của Long Đình Đình!