Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 14



Chương 14

“Ba, con không muốn gả chồng, cũng không muốn gả vào nhà họ Hoắc.”

Cô thấp giọng nói.

“Con phải gả! Còn ai dám cưới con nữa? Con nghĩ ba còn chưa đủ mất mặt hay sao?” Tô Trọng Quân tức giận đến đau ngực: “Con không muốn thì dù ba chết cũng không cần con cứu!”

“Tôi sẽ đụng đầu tự sát ở đây với oán hận và nguyền rủa nhà họ Hoắc”

Ông Gia hoàn toàn bị chọc giận, gõ gậy chống xuống sàn, mặt đằng đằng sát khí: “Người đâu, đánh chết ông ta cho ta!

Sắc mặt Tô Tú Song trắng bệch như tờ giấy “Khoan đã” Ông Lâm bỗng lên tiếng, hỏi: “Con gái ông sinh năm bao nhiêu?”

“Năm Mậu Thìn” Tô Trọng Quân trả lời.

“Năm Mậu Thìn, đúng là bát tự thượng đẳng”

Nghe vậy, ông Gia hỏi: “Thế là sao?”

“Năm Mậu Thìn, sáu mươi năm mới tuần hoàn một lần, thông căn thịnh vượng, thăng quan phát lộc, thân chủ cao quý, mà Thìn vốn là đất ướt, bên trong có lửa, ấm áp trung hòa, có thể sinh vạn vật” Ông Lâm híp mắt, bấm ngón tay nói.

Hoắc Trình Gia nhíu mày, hiếm khi lắng nghe nghiêm túc.

“Bát tự của thiên kim Mộ thị chỉ bình thường, nếu kết hôn, bát tự của cô ấy và cậu hai là hôn nhân thượng đẳng, bát tự phù hợp” Ông Lâm nói tiếp: “Có thể sinh vạn vật, cây khô gặp mùa xuân.”

Mặc dù ông ta không nói rõ, nhưng ông Gia vẫn hiểu thấu đáo. Cây khô, chẳng phải chính là chỉ Hoắc Dư Chiêm, cậu cả nhà họ Hoắc bị mắc bệnh lâu năm hay sao?

“Tình trạng của cậu cả mù mịt không rõ, tổ chức hôn lễ xung hỷ cũng được”

Ông Lâm lại thêm một câu.

Xung hỷ ư? Cả phòng im lặng. Hoắc Trình Gia lâm vào trầm tư, như thể đang suy xét đề nghị của ông ta. Một lát sau, ông ta nói: “Được, nếu thành hôn thì ông thấy ngày nào mới được?”

Ông Lâm lại bấm ngón tay nói: “Ngày 24, ngày lành giờ đẹp, hông loan thiên hỷ, dương khí ngút trời.”

Câu trước là chỉ hôn nhân, câu sau là xung hỷ.

Tô Tú Song được thu xếp ở lại trong biệt thự nhà họ Hoắc. Căn phòng lộng lẫy như cung điện, cửa sổ sát đất khổng lồ, đằng trước cửa sổ chính là vườn hoa, cho dù lúc này đang là mùa đông lạnh giá, nhưng hoa tươi vẫn muôn hồng nghìn tía. Tuy nhiên Tô Tú Song lại không có tâm trạng ngắm hoa.

Cô thở hắt ra một hơi, thả mình lên giường, ngơ ngác nhìn đèn pha lê màu vàng trên trần nhà. Cô không ngờ cuối cùng chuyện lại biến thành thế này. Nếu phối xứng không thành công thì nhà họ Tô sẽ cửa nát nhà tan, mà phối xứng thành công thì cô chẳng những muốn cấy ghép gan mà còn phải gả cho Hoắc Dung Thành. Bất kể là phương án nào thì Tô Tú Song đều không muốn chọn, đối với cô thì cái nào cũng tràn đầy thống khổ và tra tấn!

“Râm rầm râm!”

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Tô Tú Song đi qua mở cửa phòng. Một người đàn ông mặc tây trang màu bạc, nho nhã đẩy kính mắt: “Tôi là bác sĩ riêng Cảnh Vinh Tùy, mời cô Song đi theo tôi đến bệnh viện một chuyến”

“Vâng.” Tô Tú Song gật đầu, đi theo sau anh ta.

Một chiếc Rolls-Royce đã chờ ngoài biệt thự. Chiếc xe chạy đến trước cổng bệnh viện rồi dừng lại. Thang máy dừng tại tầng mười ba, Cảnh Vinh Tùy dẫn cô đến phòng khám.

Một bóng người cao gây đứng trước cửa, đang cúi đầu làm việc. Bóng lưng ấy vô cùng quen thuộc, Tô Tú Song không khỏi nhìn lâu một chút.