“Kéo cô ta ra, nếu không thì tôi đạp cho cô ta một phát đấy”
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành vô cùng khó chịu, lạnh lùng, anh nhìn sang Mộ Tư Đồng, thấp giọng, kiêu ngạo nói với anh ta.
Từ trước tới giờ, sự kiên nhẫn của anh luôn có giới hạn.
Sắc mặt Mộ Tư Đồng cũng chẳng đẹp đế gì, nhẫn nhịn đi tới, kéo cánh tay Mộ Đan Nhan: “Đừng làm loạn nữa, về nhà thôi”
Sao Mộ Đan Nhan có thể ngoan ngoãn rời đi được, cô ta hất tay Mộ Tư Đồng ra, đi tới kéo áo Hoắc Dung Thành.
“Một, hai, ba…” Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành động đậy, anh nói ra ba chữ.
Mộ Đan Nhan làm như không nghe thấy, cô ta chỉ cảm thấy Tô Tú Song ở trong lòng Hoắc Dung Thành thật sự rất ngứa mắt, nó như nhát dao cứa vào mắt cô ta vậy.
Hoắc Dung Thành nhấc đôi chân dài lên, không chút nương tay, đạp một phát vào đầu gối Mộ Đan Nhan.
Cô ta khuyu chân xuống, không làm chủ được mà quỳ xuống trước mặt hai người.
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi, là cô tự tìm đường chết” Hoắc Dung Thành nói một câu lạnh lùng như vậy, sau đó ôm Tô Tú Song đi.
Khi đi ra khỏi khách sạn Hỉ Lai Đăng, chiếc xe Rolls Royce đã chờ sẵn ở ngoài, Cố Hàn nhanh chóng đi tới, cung kính kéo cửa xe ra.
Trong khách sạn.
Mộ Tư Đồng cúi xuống, đưa tay ôm lấy Mộ Đan Nhan, định ôm cô dậy.
“Đừng chạm vào em!”
Mộ Đan Nhan gào lên, hất tay anh ta ra: “Thấy con tiện nhân kia kiêu ngạo như vậy, có phải anh cũng thâm cười nhạo em không?”
“Đan Nhan” Mộ Tư Đồng nhẹ nhàng an ủi: “Anh không cười nhạo em, mãi mãi không chê cười em.”
“Ha ha, em không tin, bây giờ em là người phụ nữ bị ruồng bỏ, người khắp thành phố này đều đang xem chuyện cười của em, anh cũng là kẻ vô dụng, ở trước mặt Hoắc Dung Thành, anh chính là kẻ nhu nhược, hèn nhát, không có chút dáng vẻ đàn ông gì hết” Mộ Đan Nhan trút hết lửa giận trong lòng ra, bắt đầu công kích lên người Mộ Tư Đồng.
Trong chớp mắt, sắc mặt Mộ Tư Đồng trở nên khó coi, động tác cứ thế sững lại tại chỗ.
Không có người đàn ông nào có thể chịu được khi bị người con gái mình yêu thương mắng nhiếc như thế, tôn nghiêm, lòng tự trọng của một người đàn ông đã hoàn toàn bị phá vỡ hết.
“Ở trong nhà, bố nói gì thì chính là cái đó, ông ấy kêu anh không được đi gây phiền phức cho Tô Tú Song, cho dù con tiện nhân có leo lên đầu em ngồi, anh cũng không phim đá cô ta ra khỏi đoàn làm phim, đến chỗ này của Hoắc Dung Thành, anh cũng trở thành một con chó” Mộ Đan Nhan mắng nhiếc rất độc miệng: “Còn nói gì mà báo thù thay cho em, xem xem bây giờ anh thành cái dạng gì, người không ra người, ma không ra ma, ngay cả báo thù cho mình anh cũng làm được chắc?”
Từng câu cô ta nói như một con dao sắc bén, chọc thẳng vào tim anh ta, đau đến không thở nổi.
Một lúc lâu sau, anh khôi phục lại tâm trạng của mình, vết sẹo trên mặt lộ ra vẻ hung dữ: “Ngày đó em sẽ đợi được thôi, không còn lâu nữa đâu.”
Sẽ có một ngày, anh ta sẽ vượt qua được Hoắc Dung Thành!