“Đang ngủ trong phòng ấy, sáng sớm qua mới quay về khách sạn, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, nó uống nhiều rượu lắm”
“Gọi nó ra đây cho tôi.”
“Vâng thưa cậu hai” Quản gia Trương đáp, sau đó đi lên tầng.
Tô Tú Song nhận lấy ly nước ấm, hai tay cô ôm lấy cốc, ngồi lên ghế sofa, uống từng ngụm mội.
Mấy phút sau, Hoắc Diệc Phong với quả đầu tổ qua đi từ tầng hai xuống: “Anh hai”
“Anh kêu em để ý cô ấy, em để ý kiểu gì đấy?” Sắc mặt Hoắc Dung Thành trầm xuống, chất vấn.
“À, anh hai, không phải cô ấy vẫn ổn sao.”
Hoắc Diệc Phong vẫn chưa tỉnh hẳn, đầu vẫn ong ong, hình như anh ta đã ngủ đến quên trời quên đất.
“Đứng thẳng lên!” Hoắc Dung Thành lạnh lùng trách mắng: “Con mắt nào của em thấy cô ấy ổn?”
“Cả hai mắt của em đều thấy cô ấy ổn, không mất tay, mất chân gì, chạy nhảy đi lại được, sắc mặt cũng hồng hào mà” Hoắc Diệc Phong trả lời.
“Cố Hàn!”
“Cậu tư, mợ chủ tối qua đã bị kẻ xấu trút rượu, lại còn bị bỏ thuốc nữa” Cố Hàn bước lên trước, nói.
Hai mắt Hoắc Diệc Phong sáng lên, cái tính hóng drama lại không nhịn được mà trỗi dậy: “Bị bỏ thuốc à, thuốc gì đấy?”
Hoắc Dung Thành cầm tờ bệnh án ở trên bàn, ném thẳng vào mặt anh ta: “Thứ em quan tâm đến không phải có an toàn hay không mà lại lại bị bỏ thuốc gì sao?”
Bị đập thẳng vào mặt, Hoắc Diệc Phong ôm lấy miệng, vẻ mặt ủy khuất: “Anh hai, em chỉ tiện miệng hỏi một câu thôi mà, em sai rồi, thật sự sai rồi”
Hoắc Lăng Tùng ở bên cạnh thở dài, lắc đầu ngao ngán, nhặt tờ giấy khám bệnh lên.