Cô Dâu Đóng Thế

Chương 52



Để tôi ở lại căn phòng khách sạn quen thuộc 1624, Lâm Đạt nhanh chóng rời đi. Một ngày lặng lẽ trôi, chẳng lẽ… tôi cứ vò võ ở đây một mình? Ai kia chẳng thể “làm gì” tôi trong lúc này, ở gần có khi lại thêm bức xúc, có thể đã sớm tìm một nơi nào đó giải tỏa, chẳng thèm có mặt ở đây. Chín tháng mười ngày chờ đợi con ra đời, chỉ sợ chẳng một lần thấy mặt.

Sáu giờ tối mà trời vẫn còn sáng, tháng sáu đêm ngắn ngày dài. Tôi cuốn mái tóc mềm vừa gội lên đỉnh đầu, đẩy cửa phòng tắm bước ra, bất chợt trái tim thót lên một nhịp. Lâm Đạt về đây từ lúc nào, liệu anh… sẽ ở đây bao lâu?

– Đừng tắm lâu quá!

Đạt khẽ cau mày, dễ chừng anh chờ tôi suốt ba mươi phút tôi ở trong này. Bắt đầu ra dáng lo cho con rồi đấy! Chẳng hiểu sao khóe môi tôi lại kéo lên, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Có phải vì… ít nhất, anh đang ở đây với tôi không?

– Liệu anh ở đây, người kia có sốt ruột không?

Đạt không trả lời, nhìn về chiếc bụng phẳng lì của tôi, nhẹ giọng:

– Tối thích ăn cái gì?

AAA…

Con người này… đang muốn chăm sóc thai kỳ cho tôi! Trái tim tôi ngu ngốc reo vui, ngu thật sự! Người ta muốn chăm mày cho kỹ để bế được đứa con khỏe mạnh rời đi đó thôi! Nhưng mà… vẫn cứ rất vui!

Trấn giữ niềm vui, tôi lúng túng đáp:

– Em… cũng chưa cảm thấy khác nhiều… nên… cũng không có gì đặc biệt đâu! Ăn gì cũng được anh à!

Đạt khẽ gật, anh bước ra sofa, cầm điều khiển tivi, bật kênh… chăm sóc thai kỳ! Tôi cứ trân trân mắt nhìn về tivi, nhất thời còn chưa tiêu hóa nổi. Con người này… mê con thật sự! Nếu như… được cùng anh… chăm lo cho con, thì… Khẽ lắc đầu, tôi mơ mộng cái gì thế chứ?

Để anh ngồi đó, tôi sấy nhanh mái tóc. Tầm bảy giờ, cô nhân viên khách sạn mang cơm vào phòng, hẳn hai suất cơm! Lâm Đạt ở đây ăn tối cùng tôi, điều chưa từng có!

Không chỉ cùng ăn tối! Ăn xong, vẫn còn ở lại, đi tắm, rồi tiếp tục xem tivi. Ờ, giờ tôi mới để ý Lâm Đạt đem một vali quần áo đến đây, thực lòng chẳng biết phải nghĩ sao. Ông bố này… chu đáo ngoài dự đoán của tôi. Có phải như vậy, tôi cũng có thể yên tâm giao con cho anh không?

Làm mấy việc linh tinh là qua buổi tối. Mười một giờ, lại cùng anh trèo lên giường. Nhưng mà, chỉ nằm cạnh nhau thôi, không làm gì cả, vì con.



Cảm giác như đã rất, rất lâu rồi… tôi mới được ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ kia trong giấc ngủ say… Cứ ngỡ vĩnh viễn không bao giờ ở trong trạng thái này, nào ngờ, bản thân chưa từng rời khỏi tầm mắt anh. Vui hay buồn, thực lòng cũng chẳng rõ, chỉ biết trái tim vẫn cứ đập rộn ràng từ lúc biết điều ấy. Càng lúc càng yêu anh, càng say mê anh không lối thoát, dù biết anh có khả năng làm đông cứng người khác, lạnh giá đến đau đớn, đến bỏng rát. Lâm Đạt, anh thật quá đáng, ích kỷ vô tình, làm tôi vừa yêu anh, lại vừa ghét anh, vừa muốn gần gũi lại vừa muốn tránh xa!

– Sao không ngủ đi?

Tôi giật mình phì một hơi, hai má vô thức nóng ran. Ai kia… chưa ngủ sao? Liệu có biết… hai mắt tôi đã dán lên mặt anh suốt nửa tiếng đồng hồ? Anh nhắm mắt… nên nhất định là không biết đâu!

– Lạ giường, em khó ngủ.

Đạt khẽ nhíu mày, hai mắt vẫn nhắm:

– Còn lạ cái gì?

Lạ… anh đấy! Ở đây hơn một tháng trời, nhưng chỉ ngủ cạnh anh duy nhất một lần, lần tôi đau bụng.

– Anh… anh có biết, hành hạ tinh thần cũng đáng sợ không kém hành hạ thể xác không?

Tôi hít một hơi, lấy can đảm để hỏi anh. Nhất định anh không biết đâu, nên anh mới hành hạ tôi như vậy.

– Biết.

Đỉnh cao của ác độc, chính là thế này! Tôi mím môi mím lợi lườm anh. Cay… cay thật!

– Vậy tại sao… anh cứ hành hạ em? Thực sự… từ lúc yêu anh, em khổ, vô cùng khổ, càng ngày càng khổ!

Hai mắt đỏ hoe, sống mũi cay xè, tôi thật thà bày tỏ mọi đau đớn uất ức trong lòng. Nuốt nghẹn, tôi quay đi, không nói thêm gì nữa, nước mắt ấm ức vẫn cứ lăn dài. Anh ở bên tôi như trêu ngươi, giống như củ cà rốt treo trước mũi, còn tôi là con lừa, đi mãi, chạy mãi… đến kiệt sức mà không sao đuổi được!

Cánh tay ai kia bất ngờ… vòng lấy, kéo lưng tôi áp vào lòng anh. Cơ thể tôi chấn động, toàn thân như hóa đá trong giây phút trọn vẹn trong vòng tay anh. Lâm Đạt… chưa từng ôm tôi, vậy mà… anh đang ôm tôi?