Cô Dâu Đóng Thế

Chương 53



Âm giọng trầm trầm vang lên bên tai tôi:

– Đừng nghĩ nhiều. Không tốt cho con.

Cảm giác vừa mừng rỡ trên cao bỗng rơi thẳng xuống vực, tôi hừ nhạt. Anh sợ tôi khóc ảnh hưởng đến con anh, nên bố thí cho tôi vòng ôm an ủi. Khốn nạn thật!

Tôi vùng vằng muốn thoát khỏi anh, vòng tay ai kia vẫn cứ siết chặt, không chịu buông ra. Ác như chóa là có thật!

– Tôi chưa thể hứa trước điều gì.

Câu nói rất nhỏ… vậy mà như tiếng sét đánh đoàng bên tai tôi! Cơ thể mềm mại đang nhiệt tình chống cự liền khựng lại. Lần đầu tiên… tôi được nghe một câu nói… không phải là nhiệt độ âm, mà là… có tia lửa sáng trong đêm tối mịt mù. Chỉ cần một câu thôi, mọi đau đớn, mọi uất ức, mọi khốn khổ trong tôi, lập tức tan biến. Từ địa ngục, bay thẳng đến thiên đường!

Tôi gật gật, cơ thể cùng tâm trí được trấn định, nhẹ nhõm đến không ngờ. Tôi biết mình không thể đòi hỏi bất cứ điều gì, thế nên chỉ một lời anh dành cho tôi như vậy, với một kẻ luôn thể hiện sự lãnh đạm như anh, cảm tưởng như anh đã bóc cả trái tim cho tôi nhìn. Dù cho… lời của anh, là một lời không hứa trước. Ít nhất thì… anh có chút gì đó, dù có thể là rất nhỏ thôi, nghĩ cho tôi.

– Em có thể biết, anh gặp phải chuyện gì không?

Tôi biết mình không thể trông đợi câu trả lời, và đúng là như vậy. Đạt im lặng, anh thực sự không muốn chia sẻ. Tôi sẽ không đòi hỏi anh thêm nữa, chỉ cần một câu nói kia của anh là đủ rồi. Tôi chẳng cần gì ngoài một chút xíu cảm thông. Tôi biết rồi… anh vẫn có trái tim. Con của tôi… sẽ được yêu thương, phải không?

Giấc ngủ nhẹ nhàng kéo đến, khi tôi mở mắt, Lâm Đạt đã không còn trong phòng. Anh đi làm rồi, tôi lại vò võ chờ đợi anh. Có câu nói của anh, tự nhiên lại thắp lên hi vọng, mà tôi thì, chỉ cần một phần trăm… một phần nghìn… một phần triệu, vẫn cứ lạc quan tin tưởng.

Cộc cộc!

Có tiếng gõ cửa, tôi hơi nhíu mày. Đạt luôn dễ dàng vào phòng mà không cần gõ cửa. Ai là người biết tôi ở đây? Hai người vệ sĩ kia không ngăn họ lại hay sao? Hay vì… bọn họ không có quyền? Hay họ đã gặp phải chuyện gì?



Lòng rộn lên lo lắng, tôi gấp nhẹ laptop nhỏ, bước ra mắt thần nhìn xem là ai. Toàn thân như chết lặng, hai mắt tôi lập tức long lên.

Bà Huệ… mẹ Đạt!

Đạt từng dặn tôi, đừng mở cửa cho bất kỳ ai ngoài anh và cô phục vụ. Lúc này… tôi có thể không mở được hay không, khi người đứng ngoài kia là mẹ anh. Thái độ bà ta… vô cùng tức giận!

– MỞ CỬA!

Bà ta quát to, mặt mũi đỏ gay một màu, chẳng còn vẻ nhẹ nhàng dịu dàng ngày nào. Tôi… tôi phải làm sao đây?

Tôi cứ đứng trân trân nhìn, không muốn nghe theo. Bà ta không gọi được tôi, liền quát hai người vệ sĩ:

– Nó không mở thì chúng mày phải mở! MỞ RA!

Hai người vệ sĩ sợ hãi đành mở cửa theo lệnh bà ta. Bọn họ có khóa từ đề phòng trường hợp tôi gặp chuyện gì bên trong.

Cánh cửa vừa mở, bà ta hùng hổ bước vào, nhác thấy tôi, nhanh chóng giang tay.

CHÁT!

Mặt lệch về một bên, tôi lặng đi, cảm giác có vị tanh ở miệng. Không phải vì tôi không thể tránh, mà là tôi chấp nhận. Vì tôi lừa bà ta, lừa cả đại gia đình họ Lâm. Tôi xứng đáng phải ăn cái tát này.

– Bà… xin bà nghe con giải thích!



Một bên má bỏng rát đỏ lên, tôi quỳ xuống, dập đầu van lạy bà ta:

– Con bị nhà họ Trần ép buộc, con không có lá gan to như vậy đâu bà! Con xin bà… xin bà hãy tha tội cho con!

Bà ta hoàn toàn không thèm nghe lời tôi giải thích, mặt mũi đỏ tía một màu, quát to:

– CON KHỐN NẠN KHỐ RÁCH ÁO ÔM! DÁM GIẢ ĐÒ TIỂU THƯ LÀM DÂU NHÀ HỌ LÂM, DÁM QUYẾN RŨ CON TRAI TAO! HÔM NAY TAO PHẢI CHO MÀY MỘT TRẬN!

Hai mắt bà ta long lên sòng sọc. Trên đời này, tôi chưa từng sợ ai như sợ bà ta! Bốn gã đàn ông cao to lực lưỡng từ bên ngoài xông vào phòng, toàn thân tôi lập tức run lên bần bật. Cơ thể lạnh toát, tôi vô thức ôm lấy bụng, lắc đầu lùi về sau, nước mắt lăn dài:

– Bà… bà định làm gì con hả bà? Con đang mang thai con anh Đạt… con xin bà… bà hãy thương con cháu nhà họ Lâm!

Bà ta ngỡ ngàng, mở to hai mắt đỏ lòm, không phải là niềm vui mà thậm chí lửa giận còn tăng lên gấp nhiều lần:

– Mày nói cái gì? Mày dám mang thai con của thằng Đạt? Đã làm đĩ còn dám có thai? Mày âm mưu cái gì? Muốn một bước từ quạ đen lên làm phượng hoàng à? Không bao giờ có chuyện đó! Chúng mày, cho nó một trận!

Bốn gã đàn ông lực lưỡng ra sức giẫm đạp đứa con gái yếu ớt, tôi ôm bụng co tròn trong bất lực. Bọn chúng thật hiểu ý bà chủ, cứ nhằm bụng tôi mà đạp, túm cổ tôi lên mà đấm vào bụng tôi những cú đấm hận thù. Cho đến khi… cảm nhận có máu chảy ra ướt cả chân, tôi lơ mơ hai mắt lịm đi. Muốn kêu cứu, muốn gào thét ai làm ơn cứu con tôi mà tôi không làm được!

Con ơi… mẹ xin lỗi con… mẹ không cứu được con rồi!

– MẸ! MẸ LÀM CÁI GÌ THẾ?

Âm giọng gào thét của người đàn ông đem cho tôi mọi niềm vui, mọi nỗi buồn, mọi thống khoái, mọi khổ đau vang lên cũng là lúc tôi chính thức không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa.