Lơ mơ mở mắt, đối diện tôi là chai nước truyền đang tí tách nhỏ xuống. Khung cảnh xung quanh… là bệnh viện. Con tôi…
Đưa tay gạt nước mắt, cảm nhận nơi hạ thân đau đớn tôi đã sớm hiểu, không cần chị y tá bước vào, nhẹ giọng:
– Em còn trẻ, sau này còn có nhiều cơ hội làm mẹ.
Tôi vô thức gật đầu như cái máy, đầu óc tôi trống rỗng. Con tôi không còn… không còn nữa… vĩnh viễn không thể ở bên tôi nữa… Nước mắt tôi vô thức chảy, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại những tiếng “con không còn”, “con không còn”… Con mới đến với tôi chưa được bao lâu mà, nó còn chưa được thành người, chưa được nhìn ngắm thế giới này… Tại sao… tại sao bà ta lại cướp con tôi đi? Bà ta có quyền gì? Tôi không cam tâm! Tôi muốn giết bà ta! Tôi muốn trả thù cho con tôi!
Đau đớn khắp mình mẩy, tôi vùng người khỏi giường. Dây truyền giữ tôi lại, nơi ống kim có máu chảy ngược. Tôi giật tất cả khỏi người, tôi muốn chạy đến giết bà ta, tiếc rằng… cơ thể yếu ớt quỵ ngã ngay cạnh chân giường. Bất lực… Hoàn toàn bất lực! Đến gặp bà ta tôi còn chẳng thể… nói gì đến trả thù? Chính xác là, trong tay tôi, chẳng có gì… đấu với bà ta bằng cách nào? Nhưng… tôi không cam tâm, không cam tâm!
Nước mắt uất ức trào ra, hai vai rung lên, tôi khóc như chưa bao giờ khóc. Răng cắn vào môi, mọi đau đớn uất hận lúc này đều hóa thành nước mắt, như thác lũ, như mưa nguồn.
Lâm Đạt… tôi hận anh! Chính anh, chính anh đã gián tiếp giết chết con tôi!
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ phía sau. Lâm Đạt tiến đến gần, nâng tôi dậy. Tôi vùng tay muốn thoát khỏi anh, tiếc rằng sức lực không cho phép, cuối cùng quỵ gối lả đi.
Ép lưng tôi sát kề lồng ngực rộng lớn, yết hầu dịch chuyển, âm giọng anh nghèn nghẹn:
– Quyên, tôi xin lỗi, không kịp cứu mẹ con cô.
Bà ta… mẹ của anh… chính là một con quỷ! Tôi xoay người lại, cay đắng nhìn anh, người đàn ông tôi say mê đến cuồng dại, lại là con trai của một con quỷ!
– Mẹ anh… bà ta giết con tôi! Nếu anh thấy có lỗi với tôi, hãy giúp tôi kiện bà ta đi!
Tôi gằn giọng căm hờn, hai mắt đỏ lòm chằm chằm chiếu về anh, đòi hỏi anh một điều mà tôi biết là anh không làm được. Khuôn mặt anh tối sầm, hai mắt hoe hoe đỏ… cùng một vẻ đau đớn tàn tạ. Anh đau đớn, anh dằn vặt vì mất con, phải không? Anh như vậy, trái tim ngu ngốc của tôi như được an ủi, bất giác lại mềm đi.
– Tôi cưới Trần Hoài Phương… là vì bà ấy.
Anh thẳng thắn thừa nhận lý do mà Linh San từng một lần nhắc đến. Ý anh là, vì bà ta, mà tôi có cơ hội bước chân vào cuộc đời anh, cuối cùng mới có thai con anh, thế nên tôi không có quyền trách móc bà ta? Tôi mệt quá rồi, mệt đến nỗi không còn bất cứ cảm xúc nào, không đủ tỉnh táo để tranh cãi với anh, cứ vậy lịm đi.
Đến khi tôi tỉnh lại, Lâm Đạt đã không còn trong phòng. Anh có thế nào… vẫn là sợ mẹ, vì anh là con trai của mẹ anh. Bà ta đã phát hiện ra anh giữ mối quan hệ với tôi, nhất định sẽ một mực ngăn cản. Còn anh, vì bà ta mà cưới Trần Hoài Phương, nhất định cũng sẽ vì bà ta mà bỏ rơi tôi.
Cánh cửa phòng hé mở, Lâm Đạt mang một khay cháo cùng túi thuốc vào phòng. Có chút bất ngờ, nhưng tôi vẫn còn quá tức giận, không thể nhìn thẳng anh, thế nên lập tức quay đi.
– Cô ăn đi, còn uống thuốc.
– Tôi không đói.
– Không đói cũng phải ăn. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
3. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
4. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
=====================================
– Tôi chẳng còn gì. Anh có nhất thiết phải ở đây nữa không?
Tôi ấm ức nói lẫy, dù cho việc anh đang ở đây an ủi tôi vô cùng, nhưng tôi vẫn cứ nói những lời xua đuổi anh đi. Nói mà lại sợ anh nghe tôi, bỏ tôi đi. Thật là mâu thuẫn, lại tự trách móc bản thân, sau bao hận thù… vẫn muốn anh ở lại đây.
– Cô muốn tôi ở, tôi sẽ ở, muốn tôi đi, thì tôi đi.
Anh nhàn nhạt nói, đặt khay cháo lên bàn tủ đầu giường. Tôi hừ nhạt, sao lại ngoan thế chứ? Cảm thấy có lỗi, thấy áy náy với tôi à? Ừ thì, tôi đã biết anh có trái tim rồi, chỉ là… trái tim ấy là loại “con trai của mẹ”.
– Vậy anh đi đi!
Nói xong tôi biết mình sẽ hối hận, nhưng tôi vẫn muốn dứt khoát một lần. Tôi quá sợ rồi, nếu không phải là hận thù, thì là sợ hãi! Tôi sợ anh, sợ mẹ anh quá rồi!
Lâm Đạt gật nhẹ, anh xoay người bước ra ngoài. Nhìn theo cánh cửa khép lại, tôi chẳng biết mình đang cảm thấy gì nữa, bất giác thấy trống rỗng. Đặt mình nằm xuống, tôi lim dim hai mắt sưng mọng vì khóc. Cơ thể bị tra tấn vẫn còn đau nhức sưng tím khắp nơi. Đau đớn cả thể xác, cả tinh thần, tôi thực sự đã kiệt quệ rồi!