Cô Dâu Dự Phòng

Chương 8



22

Ngoài ý muốn chính là, không lâu sau, Trần Tân bất ngờ đến tìm tôi. Lúc gặp lại anh ta, Trần Tân tiều tụy hơn rất nhiều, cả người nhìn gầy hốc hác.

Khi anh ta nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tiếc nuối vô tận. Anh ta nói: “Anh và Chu Vân Vân đã ly hôn rồi, anh đã hoàn toàn hết hy vọng với cô ta.”

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta nhưng không nói một lời. Thật ra lúc đó tôi chỉ không biết nên nói gì cho phải, khi nghe chính miệng anh ta nói ra chuyện anh ta ly hôn với Chu Vân Vân, tôi cảm giác thời điểm tôi ly hôn với Trần Tân hình như đã là chuyện của thế kỷ trước, lâu đến mức tôi không còn nhớ rõ nữa.

Chúng tôi đều im lặng rất lâu, Trần Tân bỗng nhiên nói: “Vương Thanh, hãy cho anh một cơ hội cuối cùng được không? Anh đã biết sai rồi, thật ra em cũng biết, ngay từ đầu anh đâu muốn ly hôn với em, nếu không phải anh cho rằng đứa bé kia...”

Anh ta nói được một nửa, rất tự giác tự mình dừng lại.

Tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, trong mắt tràn ngập ý cười. Bỗng nhiên tôi cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như một tên hề đang nhảy nhót, lời nói của anh ta thật sự rất buồn cười.

Anh ta thấy tôi không tức giận, còn nói thêm: “Khâu Dương nhỏ hơn em bốn tuổi, tâm tính cậu ta còn chưa ổn định, em đừng quá...”

Lúc ấy tâm tình vốn đang bình tĩnh của tôi chợt dâng lên một gợn sóng, tôi thực sự khó chịu với những gì Trần Tân vừa nói.

Khi đó tôi mới nhận ra được, tôi thế mà lại không chấp nhận được việc người khác nói xấu Khâu Dương. Tôi nhìn Trần Tân, dùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc cảnh cáo anh ta: “Gần đây chắc hẳn anh đã phải trải qua một khoảng thời gian rất tồi tệ. Tôi khuyên anh nên tập trung tinh thần hơn vào công ty, nếu không anh sẽ thực sự phải chờ tin phá sản đấy.”

23

Ngày hôm đó, Trần Tân vì lời nói của tôi mà tuyệt vọng bỏ chạy. Chỉ sau khi gặp lại anh ta, tôi mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Khâu Dương sâu sắc đến mức nào.

Sau khi Trần Tân rời đi, tôi gọi điện thoại cho Khâu Dương. Tôi hỏi anh: “Bây giờ anh đang làm gì vậy?”

Anh nói: “Anh đang họp ở công ty, trong lúc họp không được phép nghe điện thoại, nhưng chỉ cần là cuộc gọi của em thì bất kể lúc nào anh cũng sẽ trả lời.”

Tôi cười mắng anh: “Miệng dẻo như kẹo kéo.”

Sau đó tôi lại chuyển đề tài: “Anh đã cầu hôn em bao nhiêu lần rồi?”

Anh nói: “76 lần rồi, bây giờ anh càng ngày càng dũng cảm. Anh nói cho em biết, chờ đến khi anh cầu hôn em đến lần thứ 99, em nhất định sẽ bị anh làm cho cảm động mà đồng ý lấy anh.”

Tôi lập tức bật cười nói: “Phần còn lại em miễn cho anh.”

Khâu Dương sửng sốt một lát, sau một lúc mới nơm nớp lo sợ hỏi: “Em có ý gì? Em muốn chia tay với anh sao?”

Tôi không trả lời anh nhưng cũng không nhịn được cười. Khâu Dương lại thấp thỏm hỏi một câu: “Em đồng ý với anh sao?”

Tôi cười nói: “Phải, em đồng ý, chúng ta kết hôn đi.’

24

Không lâu sau, tôi và Khâu Dương đều đăng một khoảnh khắc trên WeChat.

Tôi viết: “Cảm ơn anh đã lặng lẽ bảo vệ em trong suốt ba năm qua. Chính anh đã làm cho em hiểu thế nào là hạnh phúc của tình yêu đôi lứa. Cuộc đời này còn có cơ hội gặp anh, quen anh và yêu anh thật là diễm phúc của em. Em nguyện sẽ làm vợ của anh, chỉ yêu một mình anh suốt quãng đời còn lại, Khâu Dương của em!”

Trong vòng tròn bạn bè của Khâu Dương lại viết: “Anh từng là người ngoài cuộc, một người xa lạ với em. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã rất thích em rồi. Anh chỉ đứng tại chỗ, một mực yên lặng nhìn em, thích em, chỉ mong em luôn được hạnh phúc, bình an. Hiện giờ có thể có được em, anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này. Vương Thanh thân mến, cám ơn em đồng ý gả cho anh.”

Ảnh chụp trong vòng tròn bạn bè của chúng tôi là một bức ảnh tôi và Khâu Dương với mười ngón tay đan chặt vào nhau, trên ngón áp út còn đeo nhẫn cưới.

Chuyện lúc trước tôi và Trần Tân ly hôn đã được người thân, bạn bè của tôi biết từ lâu qua loa đài của Lật Tử kia truyền đi khắp nơi. Theo lời của Lật Tử, là hai người Trần Tân và Chu Vân Vân đê tiện kia không biết xấu hổ. Cô ấy nói muốn giúp tôi lan truyền thanh danh của đôi nam nữ khốn nạn kia ra ngoài, mới có thể giúp tôi báo thù. Tôi không quan tâm chút nào, cũng kệ Lật Tử thông tin đi khắp nơi.

Hôm nay, sau khi tôi công khai tin tức sắp kết hôn, rất nhanh tôi nhận được vô số lời chúc phúc của bạn bè, người thân.

Đêm đó, khi tôi đang ngủ thì đến nửa đêm, tôi chợt nghe thấy hàng loạt tiếng gõ cửa dữ dội. Tôi vừa mới chuẩn bị đứng lên, Khâu Dương đưa tay ấn tôi xuống giường: “Hơn nửa đêm rồi, em cứ ngủ đi cho ngon, anh đi xem có chuyện gì?”

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng cãi vã ở bên ngoài. Đó là giọng của Trần Tân, anh ta đang mắng Khưu Dương: “Đồ con chồn lòng dạ hiểm độc! Tôi đã nghĩ ba năm qua, quan hệ giữa chúng ta cũng không tốt lắm, sao anh lại bằng lòng giao mọi dự án cho tôi làm? Hóa ra là vì anh đang thèm muốn vợ tôi!”

Khâu Dương cười lạnh nói: “Ai là vợ anh? Vương Thanh bây giờ là vợ tôi!”

Sau khi bước ra khỏi phòng ngủ, tôi nhìn thấy hai người đàn ông đang lao vào đánh nhau. Có điều Trần Tân hẳn là đã uống không ít rượu, hoàn toàn không phải đối thủ của Khâu Dương.

Khâu Dương đẩy anh ta xuống sàn nhà, đấm anh ta hết cái này đến khác, vừa đánh vừa mắng: “Tôi nói cho anh biết, lúc trước tôi giao dự án cho anh là chỉ muốn Vương Thanh đi theo anh có thể sống những tháng ngày tốt đẹp. Tôi cơ bản không muốn chia rẽ hai người! Chính anh là người chẳng ra gì, ra ngoài cặp kè với người phụ nữ khác. Tôi thấy người phụ nữ mình thích bị tổn thương nên tôi giành cô ấy về là đương nhiên.”

Sau đó tôi phải đi qua ngăn cản, Khâu Dương mới dừng tay. Có điều anh vẫn còn gân cổ mắng Trần Tân: “Tên khốn kiếp này, ba năm trước khi tôi biết anh ta coi em là lốp dự phòng rồi kết hôn với em, tôi đã muốn đánh anh ta rồi!”

Tôi trấn an Khâu Dương xong, mới nhìn về phía Trần Tân, bình tĩnh nói: “Anh đi đi, đừng để tôi thêm coi thường anh!”

Trần Tân suy sụp nhìn tôi, trong mắt vẫn là tiếc nuối sâu sắc, may mà, cuối cùng anh ta vẫn rời đi.