Cô Dâu

Chương 3



3

Mọi chuyện vừa rồi lấp đầy tâm trí, kéo căng dây thần kinh của tôi.

Cơ thể vốn đã yếu ớt lại suy sụp đến tột cùng.

Tầm mắt của tôi mờ đi, không còn đủ tỉnh táo để ngừng lại, chỉ cảm thấy máu ở khắp nơi.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, bụng dưới của dường như bị cắt đi một phần, tôi đau đớn la lên.

“Chu Chi, làm sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi.” Thẩm Nghiệp không biết đã đứng đó bao lâu, hai mắt đỏ ngầu.

Bác sĩ đến và kê thuốc giảm đau, kháng viêm cho tôi.

“Anh thật sự chịu không nổi, lại uống thuốc an thần rồi.” Thẩm Nghiệp nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu tôi, ánh mắt âm trầm.

“Đứa nhỏ đâu?”

Anh ta im lặng hồi lâu.

Tôi không khỏi lớn tiếng hỏi lại.

“Em yêu, chúng ta lại sẽ có con.”

Thanh quản tôi kẹt cứng, tôi òa khóc nức nở, tiếng khóc ai oán.

Trong tầm nhìn mơ hồ, tôi có thể trông thấy Thẩm Nghiệp nắm chặt tay và cúi đầu một bên, vẻ mặt anh ta thực sự cũng đau đớn giống tôi.

Thẩm Nghiệp không nói gì cho tới khi tôi bình tĩnh lại.

Anh ta bắt lấy tay tôi, nhẹ nhàng xin lỗi và giải thích những chuyện xảy ra.

Vào đêm mưa bão, Triệu Thi Vãn rời bệnh viện ra ngoài tìm anh, nhưng cô ta đã ngất đi một cách yếu ớt.

Ngay khi tỉnh dậy, cô ta đã đáng thương cầu xin Thẩm Nghiệp lắng nghe lời giải thích của mình.

Ngày đó, những kẻ đòi nợ kéo theo một nhóm người đến nhà cô ta, c.h.é.m đứt tay cha cô ta.

Khi cha cô ta ngã xuống, ông đã bán con gái để giữ lấy m.ạ.n.g sống.

Triệu Thi Vãn khóc lóc và nói rằng ngày mai sẽ kết hôn, vị hôn phu chính là Thẩm Nghiệp, chủ tịch Thẩm, anh ấy có thể giúp cô ta trả nợ.

Chủ nợ chỉ cười lạnh một tiếng, “Nếu vị hôn phu của cô là Thẩm Nghiệp, tại sao lại nợ tiền tôi đến hôm nay? Cho dù cô là nữ nhân của Thẩm Nghiệp thì sao? Tôi thích thì là của tôi.”

Triệu Thi Vãn nói rằng cô ta thật sự yêu Thẩm Nghiệp và không muốn anh ấy nghĩ rằng cô ta ở bên anh chỉ vì tiền.

Vì vậy, dù khó khăn đến đâu, cô ta cũng muốn tự mình gánh chịu.

Người đàn ông đó đã đưa cô ta đi.

Cha cô còn có những khoản nợ lặt vặt khác, không có con gái làm bò sữa nuôi, ông ta sợ Thẩm Nghiệp tức giận nên cũng bỏ trốn.

“Cho nên anh có lỗi với cô ấy, anh không tin cô, không giúp cô, không tìm cô, không cứu cô, thậm chí cuối cùng cô ấy trốn thoát, còn làm khó cô ấy.”

“Bảo bối, đừng tức giận, có được không?”

“Em à, bây giờ anh chỉ thích em thôi.”

“Không, anh vẫn luôn thích em, cho nên anh mới không quan tâm cô ấy nhiều như thế, anh có lỗi với cô ấy.”

Tôi cố thều thào, nhưng lại đau đến mức không nói nên lời.

Trái tim Thẩm Nghiệp như bị cắt làm đôi.

Nhưng tôi không hề cảm thấy anh ta trao cho mình một nửa còn lại.

Anh ta ở bên tôi cả ngày, dù có xin lỗi hay nói điều gì đi nữa, đều không có được bất kỳ phản ứng nào từ tôi.

Nhưng cái vẻ cô đơn của anh ta khiến tôi cảm thấy buồn bã.

Trong nhiều năm qua, tôi yêu anh ta rất nhiều.

Tôi sợ mình lại mềm lòng.

“Khi tôi xuất viện, ly hôn đi.”

Thẩm Nghiệp cuối cùng cũng không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh của mình, “Không thể”

Anh ta đưa tay bóp mạnh cằm tôi, ép tôi nhìn lại.

Tôi nhìn cặp mắt đào hoa đa tình trước mặt, thấy trong lòng trần ngập lửa giận, liền cười mỉa mai.

“Anh xứng với tôi sao, Thẩm Nghiệp? Anh dám nói thích tôi ư? Tấm lòng của anh thật rẻ mạt!”

“Bảo bối, em không biết anh thích em tới mức nào sao?” Thanh âm Thẩm Nghiệp có chút kinh ngạc.

Anh ta đột ngột buông tôi ra rồi bỏ đi.

Thẩm Nghiệp không quay trở lại. Không còn ai chăm sóc tôi nữa, tôi bấm chuông gọi y tá nhưng lại được thông báo rằng thẻ của mình đã bị khóa.

Cơn đói và cơn đau dày vò tôi gấp đôi khiến tôi hiểu rằng anh ta muốn dùng tiền để khiến tôi khuất phục và để tôi hiểu được “tình cảm” của anh ta.

Nước mắt lặng lẽ rơi, tôi nằm trên giường, quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Nhưng lại trông thấy Thẩm Nghiệp đấy Triệu Thi Vãn đi dạo.

Anh cúi xuống lắng nghe cô ta nói chuyện, ánh mắt tràn ngập dịu dàng.

Cảnh tượng này như kim châm, khiến tôi đau đớn.

Tôi cố bật dậy uống ngụm nước, nhưng không còn chút sức lực nào.

Tôi chỉ biết nhìn dung dịch dinh dưỡng chảy vào cơ thể mình từng chút theo mạch máu.

Tôi sẽ đói, sẽ khát, nhưng không thể chết.

Trong bệnh viện tư nhân thuộc tập đoàn Thẩm Thị này, không có chủ nghĩa nhân đạo nào đứng về phía tôi.

Tinh Thần tôi bị tra tấn đến cùng cực, lòng tự trọng của tôi bị hủy hoại, tôi cố gắng cầu xin Thẩm Nghiệp thương xót.

Nhưng không có cách nào liên lạc với anh ta.

Triệu Thi Vãn ngồi trên xe lăn và một mình đi vào phòng bệnh của tôi.

Cô ta đến bên giường và đưa nước cho tôi.

Tôi nên hất đổ nó, nhưng tôi khát nước kinh khủng.

Tôi run run đưa tay đón lấy. Triệu Thi Vãn lại đổ hết nước lên mặt mình.

Nước nhỏ xuống khuôn mặt thanh tú và làm ướt chiếc váy trắng của cô.

“Muốn uống nước không? Tới đây.” Bộ dáng cô ta thật đáng thương nhưng trong mắt lại tràn ngập kiêu ngạo.

Tôi nhắm mắt chịu đựng. Cảm giác khô khốc trong cổ họng, lưỡi cũng díu lại. Mở miệng khiêm tốn, “Làm ơn…”

Bỗng có một tiếng động lớn, Thẩm Nghiệp tức giận bước vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta ngừng lại, díu mày, “Em tìm cô ấy làm gì?”

Triệu Thi Vãn rụt cổ lại, nhỏ giọng ấm ức: “Em muốn cho cô ấy uống nước.”

Thẩm Nghiệp liếc tôi một cái, “Cô ấy không khát.”

“Em, em thực sự xin lỗi…” Triệu Thi Vãn cúi đầu, lại không giấu được nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áo trắng.

Tôi cảm thấy thương hại.

Cuối cùng nó đã khơi dậy sự thương cảm của Thẩm Nghiệp.

Anh ta đi phía sau Triệu Thi Vãn, đẩy cô ta ra ngoài, khom người dỗ dành cô ta, “Đừng khóc, anh đưa em đi dạo xung quanh.”

Vừa nói, anh ta vừa liếc về phía tôi, “Cắn người cũng giỏi đó.”

Tôi không hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh ta, nhưng cũng rất khó để mở miệng cầu xin lòng thương xót vào lúc như thế này.

Tôi chỉ có thể khép mắt lại, không nhìn họ nữa.

Thẩm Nghiệp chế nhạo, rõ ràng đang tức giận.

Đến tối, không có nào y tá nào đến truyền nước cho tôi.

Thuốc giảm đau đã hết.

Cuối cùng tôi cũng biết, anh ta cho rằng tôi không có tình người, vì thế đã khiêu khích bạch nguyệt quang của anh ta.

Những vết thương khắp người như lửa đốt, bụng dưới như bị xé toạc ra.

Tôi nằm trên giường, lặng lẽ khóc, cuộn người lại, chịu đựng đau đớn cả đêm dài.

“Em sai rồi.” miệng tôi lẩm bẩm, nhưng Thẩm Nghiệp dĩ nhiên không nghe được, cũng không muốn để ý.

Ban ngày, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng y tá đẩy xe ngoài hành lang với những lời khinh thường treo trên miệng.

“Người phụ nữ đó còn muốn dựa vào đứa con của mình để đẩy cô ấy vào đường cùng, Thẩm tổng đáng thương cứ thế mà phớt lờ cô ta thôi.”

“Tiểu tam còn dám đối chọi với bạn gái của anh ấy, không biết anh ấy có mất trí không nữa.”

Cửa bị đẩy ra.

Tôi khàn giọng nhìn chằm chằm hai y tá, “Tôi đã kết hôn với Thẩm Nghiệp.”

“Hả, không có con thì não cô bị hỏng luôn à?”

Một cô y tá nhỏ với khuôn mặt xấu tính vừa thay băng cho tôi vừa chế giễu.

Tôi dùng hết sức vùng vẫy lật ngược túi truyền dịch, máu chảy ngược trở lại, “Để Thẩm Nghiệp đến gặp tôi! Để anh ta nói cho cô biết! Tôi không phải, tôi không phải, sao anh ta có thể đối xử với tôi như vậy…?”

Nước mắt đã không còn kìm được nữa. Tôi dường như có thể tưởng tượng rằng chỉ cần Thẩm Nghiệp bước vào và ôm lấy tôi lúc này, tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Tôi sẽ không bao giờ đối chọi với anh ta nữa. Chỉ cần anh ta yêu tôi là đủ.

Khi Thẩm Nghiệp đến, trời cũng vừa xế chiều, rực lên một màu tím lộng lẫy.

“Làm sao vậy?” Anh ta khoang chân, đắc ý ngồi sang một bên, vẻ mặt tiều tụy nhìn tôi nằm bẹp trên giường.

“Họ nói Triệu Thi Vãn là bạn gái của anh, còn nói rằng em…”

“Em không phải muốn ly hôn à?” Thẩm Nghiệp ngắt lời tôi, “Bây giờ tâm trạng Thi Vãn không tốt, đừng có chọc vào cô ấy.”

Tôi sững sờ nhìn Thẩm Nghiệp.

Có lẽ bởi vì lúc ngây người trông tôi có chút đáng thương, hắn đã mềm lòng.

Anh ta ghé sát vào má tôi, chậm rãi vuốt ve má tôi: “Em yêu, đừng làm khó anh, ngoan, được không?”

Tôi có thức ăn để ăn, có nước để uống, có người đến chăm sóc.

Có lẽ tự trọng chẳng là gì trước nhu cầu sinh tồn cơ bản của con người.

Tôi từ từ thoát khỏi sự ngột ngạt nghẹn lại ở cổ họng.

Cuối cùng, vào ngày tôi xuất viện, mặt trời lại chiếu lên cơ thể tôi.

Tôi kiên định quyết tâm thoát khỏi Thẩm Nghiệp.

Tôi sợ anh ta, khiếp sợ vô cùng.