Cô Dâu

Chương 4



Thẻ đã được mở khoá.

Tôi bỏ tiền ra thuê người điều tra sự thật về việc Triệu Thi Vãn bỏ trốn khỏi lễ kết hôn, nhân tiện cũng tìm luật sư soạn thảo một bản thoả thuận ly hôn.

Ngày sự thật được điều tra ra trùng với ngày sinh nhật của tôi.

Đây lẽ ra phải là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất từ trước tới nay.

Nhưng tôi lại nhận được một thùng hàng từ Thẩm Nghiệp.

Là phiên bản giới hạn, ngay khi nhìn thấy nó lần đầu tiên, tôi đã thốt lên, “Thật tuyệt nếu nó có màu xanh lá cây.”

Bây giờ anh ta gửi tới màu xanh lá cây.

Tôi không cảm xúc mở chiếc túi, từng giọt nước mắt rơi lộp độp lên nó.

Điện thoại reo lên, là Thẩm Nghiệp.

Giọng anh khá dịu dàng, “Em yêu, sinh nhật vui vẻ, dạo này anh bận quá, hai ngày nữa anh sẽ về nhà với em.”

Điện thoại nhanh chóng bị ngắt.

Tôi lấy ra hộp trang sức từ trong túi.

Bên trong có một chiếc vòng cổ và một tấm thiệp chúc mừng có chữ ký của Triệu Thi Vãn:

“Sinh nhật vui vẻ, xin lỗi hôm nay tôi đi cùng Thẩm Nghiệp, cô chỉ có thể một mình tận hưởng thôi.”

“Dù sao thì ngày mai là sinh nhật của tôi, anh ấy đã hứa sẽ thức đêm cùng tôi và là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật tôi.”

Vào ngày sinh nhật Triệu Thi Vãn, tôi đi tới.

Cũng khá muộn, hai người họ chuẩn bị rời đi.

Thẩm Nghiệp cúi xuống và bế Triệu Thi Vãn, người bị gãy chân, rồi đặt cô ta trở lại trên ghế sô pha.

Anh ta ngước lên nhìn tôi, “Em làm gì ở đây?”

Tôi đập hộp trang sức vào mặt Triệu Thi Vãn, nhưng Thẩm Nghiệp nhanh chóng chặn lại, “Đến trả quà.”

Sắc mặt Thẩm Nghiệp khó coi, “Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, náo loạn đủ chưa?”

Triệu Thi Vãn như con thú nhỏ sợ hãi, đáng thương núp sau Thẩm Nghiệp.

“Thẩm Nghiệp, anh dám đứng trước mặt Triệu Thi Vãn nói chỉ thích em không? Nếu anh dám, em sẽ tặng cho anh một món quà lớn.”

Thẩm Nghiệp bực bội xoa mi tâm, “Chuyện này anh đã nói với cô ấy rồi.” “Xin lỗi cô ấy đi.”

“ Không đời nào, tôi trông thấy anh ở cùng một chỗ với tình nhân mà lại còn phải xin lỗi?”

Triệu Thi Vãn bật khóc, “Anh ấy lẽ ra phải là của tôi, nhưng cô đã mang anh đi.”

Những người xung quanh đều là bạn chung của hai người họ, bắt đầu lên tiếng bênh vực Triệu Thi Vãn.

“Chị dâu, đừng cứng ngắc quá.”

“Chị dâu cái quỷ gì, cô là hồ ly tinh, lấy được chút ích lợi liền làm mình làm mẩy, muốn bức chết Vãn Vãn sao, độc ác quá đó.”

Tôi siết chặt tay, lòng bàn tay đau nhói, “Thẩm Nghiệp, ngày mai về nhà ký giấy, nếu không chúng ta gặp nhau ở toà.”

“Được thôi, uống hết một ly rượu, xin lỗi cô ấy rồi biến đi.” Sắc mặt Thẩm Nghiệp cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt thâm thuý gắt gao khoá chặt lên người tôi.

Tồi cười, rót một ly rượu, nâng cốc về Triệu Thi Vãn, “Xin lỗi, tôi đã cướp chồng cô.”

Chất lỏng được nuốt xuống, đốt cháy cổ họng tôi.

Cố nén cơn đau hành hạ, tôi bước ra ngoài, mồ hôi nhễ nhại khắp cơ thể.

Tôi nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ bên trong, Thẩm Nghiệp tức giận gào lên, “Cút đi, cô lại đang bày trò gì vậy hả?”