Cô Gái Địa Ngục

Chương 65: Trò chơi kích thích



Edit: Frenalis

Trên ghế sau xe có tấm mộc bài của Chu Nguyên Hạo, anh thoát ra khỏi mộc bài, nhéo mặt tôi: "Gần đây em càng ngày càng quyến rũ, còn quyến rũ cả phụ nữ nữa à."

Mặt tôi chợt xụ xuống: "Đừng nói bậy, tính hướng của tôi bình thường mà!" Nói xong, tôi nghiêm mặt nói: "Sao anh không nói cho tôi biết Giang San San là thành viên của tổ chức Ẩn Sát".

Trịnh thúc cho biết: "cô Khương, Giang San San không phải là thành viên chính thức của Ẩn Sát. Năng lực xuất khiếu linh hồn từ nhỏ cô ta đã có. Cách đây hơn một năm, cô ta trở thành học trò của Mã Trung Thế là tình cờ. Cô ta cũng là tình nhân của hắn. Lần này là lỗi của tôi, phụ trách thu thập tình báo là tôi chịu trách nhiệm. Xin thiếu gia trách phạt ."

Chu Nguyên Hạo vẻ mặt không vui: "Trở về lĩnh phạt đi."

"Vâng, thưa thiếu gia."

Tôi có chút ngượng ngùng: "Trừng phạt cũng không cần đâu, phải không?"

Chu Nguyên Hạo nói: "Gia đình tôi luôn rất kỷ luật, có công sẽ được khen thưởng, có lỗi sẽ bị trừng phạt. Không cần nói giúp cho ông ấy".

Tôi bị chắn không nói được gì nên hỏi: "Tổ chức Ẩn Sát đó rốt cuộc là chuyện gì?"

"Tổ chức Ẩn Sát rất thần bí, nhân sự cấp cao của họ vẫn là một bí ẩn." Chu Nguyên Hạo nói, "Lần này em khiêu khích bọn họ, quả thực có chút phiền phức, nhưng cũng đừng quá lo lắng, em cố gắng luyện tập phù chú cho tốt, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn."

Tôi đành phải gật đầu, giữa tôi và Giang San San có mối thù lớn, cô ta đã đánh tráo bài thi của tôi, thay đổi cuộc đời tôi, đừng nói cô ta là thành viên không chính thức của Ẩn Sát, cho dù cô ta có là thành viên cấp cao đi chăng nữa, thì tôi cũng phải tìm cô ta trả thù.

Tôi lại hỏi: "Dịch Sâm đã nghi ngờ vụ án Lý Thành Tú có liên quan đến tôi. Nếu Lý gia tìm đến..."

"Việc này em không cần lo lắng." Chu Nguyên Hạo nói: "Tôi đã giết Lý Thành Tú, tự nhiên sẽ xử lý."

Tôi không phản bác được, tốt, dù sao anh cũng rất lợi hại mà.

Chu Nguyên Hạo cũng kể cho tôi nghe về tổ thứ chín, cả nước có một bộ phận đặc biệt chuyên xử lý các sự việc siêu nhiên, bên ngoài gọi là "Ban Điều Tra Hồ Sơ X", chia thành chín tổ, mỗi tổ cai quản một khu vực. Khu vực Tô Hàng, là do tổ chín quản lý.

Tổ chín lần này đã giải cứu được bảy bé gái và bắt sống Mã Trung Thế - thành viên chính thức của Ẩn Sát, có thể nói họ đã lập được công lớn, sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh.

Trở về khách sạn, tôi luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó, đột nhiên vỗ đùi hét lên: "Thiên Linh Phù của tôi bị Dịch Sâm lấy mất rồi! Tôi lỗ nặng rồi."

Trưa hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Dịch Sâm, anh ta nói với tôi rằng Giang San San đã bị đưa vào nhà tù đặc biệt, anh ta sẽ giúp tôi giải mối hận với Giang San San.

Tôi hiểu rõ rồi, anh ta đây là muốn lấy lòng tôi vì đã lấy đi Thiên Linh Phù của tôi mà.

Không tới mấy ngày, Sơn Thành nổ ra tin tức về vụ gian lận thi đại học cách đây vài năm, không chỉ Giang San San mà nhiều trường hợp đánh tráo bài thi cũng bị phanh phui cùng lúc. Kết quả là hàng loạt quan chức bị cách chức. Tôi cầm tờ báo nhưng trong lòng có chút mờ mịt, lấy lại được công lý vậy thì sao? Vận mệnh của tôi đã bị thay đổi, Học viện Mỹ thuật Quốc gia sẽ không tuyển tôi vì điều này, những gì đã mất sẽ không bao giờ lấy lại được.

Hồng Điền Điền về với bố mẹ nhưng tâm thần có vấn đề, Hồng Bồi Ân mời tôi đến nhìn xem, tôi vẽ một lá bùa rồi đốt hòa vào nước cho cô bé uống, thần trí cô bé hồi phục nhanh chóng.

Vợ chồng Hồng gia rất biết ơn tôi, họ nhanh chóng chuyển cho tôi một trăm vạn như đã hứa, còn cho thêm năm mươi vạn, họ muốn kết giao với tôi, nếu sau này tôi có việc gì cần giúp, cứ đến tìm họ, họ tuyệt đối sẽ không từ chối".

Kỳ hạn bảy ngày đã sáu ngày trôi qua, vẫn còn một ngày, Chu Nguyên Hạo đưa tôi đi dạo Châu Hàng và tham quan các danh lam thắng cảnh.Đáng tiếc anh là hồn ma, Dịch Sâm ở trong bóng tối theo dõi, không dám lộ diện, cho nên chỉ có thể ẩn trong mộc bài .

Tôi xạm mặt lại, lần đầu tiên trong đời hẹn hò, đối tượng hẹn hò thế mà là cái tấm gỗ, thật sự là choáng mà.

Chúng tôi đến thăm Tây Hồ, đi Lôi Phong tháp và ngắm nhìn Cầu Gãy nổi tiếng. Đi trên cây cầu gãy, tôi chợt nghĩ, Chu Nguyên Hạo và tôi chẳng phải giống Hứa Tiên Bạch Tố Trinh sao?

Hứa Tiên cũng là kẻ bạc tình, nhờ sự giúp đỡ của Bạch Tố Trinh mà mở hiệu thuốc, đáng tiếc Bạch Tố Trinh là người chung tình, nhưng cuối cùng lại bị câu nói của Hứa Tiên "Nhân yêu khác đường" đánh cho vỡ nát. Nhưng nghĩ ở một góc độ khác, con người và yêu quái luôn khác nhau, nếu không có Pháp Hải gậy đánh uyên ương, liệu họ có thể bên nhau tới già hay không?

Chẳng phải tôi và Chu Nguyên Hạo cũng giống vậy sao? Tôi vẫn luôn không dám tưởng tượng về tương lai của chúng tôi, có lẽ, chúng tôi chưa bao giờ có tương lai. Có điều, thời đại đã khác biệt, nếu như có một ngày chúng tôi nhất định phải tách ra, tôi cũng có thể buông tay một cách tiêu sái.

Hôm nay tâm tình tôi rất tốt, đi cả ngày cũng không thấy ma hay gặp sự việc siêu nhiên nào, đương nhiên không tính Chu Nguyên Hạo.

Đi bộ mỏi chân, chúng tôi vào một quán nước lạnh bên cạnh Tây Hồ ngồi xuống, ở đây có nhiều quán nhỏ, bàn ghế trắng, có lọng che trên đầu, ngồi uống trà sữa ngắm Tây Hồ, khá phong nhã.

Tôi gọi một ly trà sữa và một ly nước ép dưa hấu, đặt nước dưa hấu sang một bên, cô phục vụ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Tôi kể với cô ấy là bạn trai tôi đã qua đời, mỗi khi đi ăn uống tôi đều gọi hai phần để cảm thấy bạn trai vẫn còn ở bên cạnh mình.

Cô phục vụ cảm động đến mức mắt đỏ hoe.

Đột nhiên, Chu Nguyên Hạo từ mộc bài thoát ra, ngồi trước ly nước dưa hấu, nhìn chằm chằm. Anh cũng không có hiện thân nên người bình thường không thể nhìn thấy.

"Sao em biết tôi thích uống nước ép dưa hấu?" anh hỏi tôi.

Tôi sửng sốt một chút: "Tôi chỉ tùy tiện gọi thôi."

Anh im lặng một lúc rồi hít một hơi thật sâu, hít hết mùi thơm của nước ép dưa hấu, sau đó lộ ra vẻ mặt cực kỳ ôn hòa: "Hồi tôi còn bé, mỗi mùa hè mẹ tôi đều thích ép nước dưa hấu cho tôi." Chu Nguyên Hạo chìm vào hồi ức xa xăm, khoé miệng nở nụ cười, "Chỉ tiếc, bây giờ dù cho có nếm thử nước dưa hấu cũng không nếm ra được mùi vị kia".

Không nghĩ tới anh lại nhắc đến mẹ mình, tôi không khỏi nói: "Nếu nhớ bà ấy thì anh trở về gặp bà ấy đi".

Anh sầm mặt lại, tôi nghĩ thầm hỏng bét, mẹ anh không phải đã mất rồi chứ?

"Mẹ tôi mất tích đã nhiều năm." Ánh mắt anh có chút cô đơn, "Tôi đã tìm bà nhiều năm rồi, đáng tiếc không có chút manh mối nào."

Tôi thầm kinh ngạc, dưới tay anh có hệ thống tình báo lợi hại như vậy, thế mà không điều tra được? Hoặc là mẹ anh cố tình tránh mặt anh, hoặc bà không còn sống nữa.

Tôi vỗ nhẹ bờ vai anh nói: "Duyên phận thật khó giải thích. Nếu anh và bà ấy còn duyên phận với nhau thì sớm muộn cũng sẽ gặp lại".

Anh nhẹ cười: "Không cần an ủi tôi, mấy năm nay tôi nghe nhiều lời an ủi đến mức tê dại."

Tôi im lặng, chẳng lẽ muốn tôi đả kích anh?

Anh nhìn sắc trời một chút: "Trời sắp tối rồi. Em có muốn chơi kích thích hơn không?"

Kích thích? Tôi nghiêng mắt liếc nhìn anh, đối với những người thuộc phú nhị đại này, có tiền mà không có chỗ để tiêu, cái gọi là kích động sẽ không phải là đua xe bay chứ?"

Anh gọi điện cho Trịnh thúc, không lâu sau Trịnh thúc tới, lái chiếc Lamborghini độc màu đen, lập tức thu hút vô số ánh mắt.

Tôi cả kinh trợn mắt hốc mồm, có cần khoa trương như vậy hay không?

Trịnh thúc đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi không dám nhận, anh nói mà mặt không biểu cảm gì: "Không phải đưa cho em."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chìa khóa: "Nói sớm chút đi".

Khi lên xe, Chu Nguyên Hạo đã hiện thân, thời điểm không qua camera là anh lái xe. Nếu không, lỡ có người nhìn vào camera mà bắt gặp chiếc xe không người lái thì sẽ là chuyện lớn.

Chu Nguyên Hạo lái xe hơn ba tiếng, đến một ngọn núi khá ít người, tôi kỳ quái hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Chu Nguyên Hạo khoé môi câu lên nụ cười: "Em sẽ sớm biết thôi."

Lái xe trong núi hơn nửa tiếng, đi vào một chỗ giao lộ, khung cảnh bỗng trở nên sôi động. Ở ngã tư có mấy chiếc ô tô hạng sang đang đậu, nhìn thoáng qua là Ferrari, Lamborghini, Maybach, Bentley,....giống như một buổi triển lãm ô tô vậy. Bên cạnh mấy chiếc xe có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, các cô đều rất xinh đẹp, ăn mặc rất nóng bỏng, tôi nhìn mà cũng có chút cảm xúc mãnh liệt.

Ngay khi chiếc Lamborghini Poison của Chu Nguyên Hạo xuất hiện đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Tôi ngồi trong xe nhìn ra ngoài, nhìn vào trong đám đông thấy người dẫn đầu nhóm là một thanh niên mặc bộ vest cao cấp của Amani, hắn vô cùng thích thú ngắm chiếc xe, trong mắt có chút ý cười.

Tôi mở cửa xe bước ra, ánh mắt hắn lại dán chặt vào tôi, dường như có hứng thú với tôi nhiều hơn.