Cô Học Trò Lăng Nhăng 2

Chương 9



Chiếc xe BMW dừng trước cửa khách sạn lớn. Quân Kì vòng qua mở cửa cho Thanh Nhã, một cô gái tóc dài đen tuyền cùng áo sơmi trắng, vest đỏ nhung và quần âu cùng màu.

Cô gái bước xuống từ ghế phụ, khoác lên mình bộ váy đỏ ôm dáng, tôn lên ba vòng cực đẹp, hai người đi cùng nhau phải nói là vô cùng xứng đôi.

- Cháo Lý chủ tịch.

- Chào Mạc chủ tịch.

- Thiên Trúc nó đang tiếp khách ở trong. Mới cô.

- Mời ông.

Thanh Nhã hơi bỡ ngỡ về sự đồ sộ của khách sạn, nghe loáng thoáng là do một tay Pan&Pat đấu thầu, không có đóng góp của bất kì tập đoàn nào khác, có thể xây nên một toà lâu đài ngay giữa trung tâm xô bồ.

Kiến trúc mang chút cổ hơi hướng hiện đại một chút, tất cả tạo nên kì quang tuyệt vời. Thanh Nhã có lẽ lần đầu đến nên cứ ngó ngang ngó dọc mà ngắm.

- Vào chỗ ngồi cô sẽ được ngắm, đừng có nhìn kiểu đấy.

- Dạ, xin lỗi tôi...

- Không sao, bình thường mà.

Quân Kì nở một nụ cười nhẹ, cô gái này nhút nhát, có chút ngại ngùng lúc nào cũng như hoa mắc cỡ, làm cho Quân Kì rất muốn chinh phục, rất muốn thấy bông hoa này lúc "nở ra".

- Ủa, chị Jennie đâu? Sao...

- Chị ấy có việc về Hà Lan.

- Còn cô gái này?

- Đây là thư kí của tao.

- Còn cô...

- Tao đang rất vui.

- Xíu tao cùng vợ qua nhà mày chơi nha.

- Được.

Cả bốn người ngồi dự tiệc, Thanh Nhã đúng như cái tên, lúc nào cũng nhã nhặn, người nhẹ nhàng. Quân Kì liên tục hành động galang, tất cả đều thu vào ánh mắt của Thiên Trúc và Lâm Lâm.

- Tao chở Thanh Nhã về đã, mày với chị Lâm qua nhà tao trước đi.

- Ok, nhớ nhanh nha, không có thời gian cả đêm để chờ đâu.

- Đm, có vợ rồi nha.

Quân Kì mở cửa cho Thanh Nhã vào ngồi rồi qua ghế lái ngồi. Thanh Nhã nghe *tít tít tít* không biết chuyện gì mà Quân Kì cứ nhìn.

- Cô lần đầu đi xe sang à? Lúc nãy đã chỉ còn không nhớ.

Quân Kì chòm người qua thắt dây an toàn cho Thanh Nhã, cổ của Quân Kì khá gần, tốc độ nhanh, hương thơm phản phất theo gió, mùi hương hơi nam tính một chút, nhưng lại rất nhẹ nhàng, thêm cả hành động ôn nhu.

- Cảm ơn.

- Cô thật khác vợ tôi...mà thôi. Không cần cái gì cũng cám ơn đâu.

- Chị đi hướng này...rẽ trái...ừm...dừng ở đây.

Quân Kì vẫn vậy, ở bên cạnh Thanh Nhã cảm thấy mình uy hơn ở bên...Jennie. Đơn giản thôi một người đàn ông cũng muốn che chở cho người phụ nữ của mình, con gái mà lúc nào trưởng thành mạnh mẽ, người đàn ông có yêu thương mức nào thì cũng sẽ mau cảm thấy mình thua thiệt mà chán nản.

- Đường tối khuya ngày nào cũng đi sao?

- Không...bình thường tan ca, đi chợ xong sẽ ở luôn trong đây không ra ngoài sau 6h30 tối.

- Vậy tôi đi cùng cô cho an toàn, dù gì tôi cũng có võ.

- Cám ơn chị nha.

Quân Kì cùng Thanh Nhã song bước trêи con hẻm, lúc tối lúc sáng do đèn đường. Bỗng nhiên Quân Kì vòng tay qua vai Thanh Nhã.

- Chị...

- Đừng quan tâm.

Không biết lí do gì, nhưng Quân Kì lại rất muốn làm vậy, cảm giác rất muốn che chở, khi thấy Thanh Nhã đi trong đêm cứ lo lắng.

- Cô có người yêu chưa?

- Tôi chưa có.

- Cô có đang thích ai không?

- Tôi không có.

- Cô muốn...về tới chưa?

- Là căn nhà đó.

Đó là một khu chung cư cho dân lao động, Quân Kì đưa Thanh Nhã về tới tận cửa cùng ít đồ mua sắm lúc sáng.

- Cô sống cùng ai?

- Tôi sống một mình, nhưng hiện tại mẹ tôi vừa từ quê lên thăm tôi.

- Ừm, cô vào đi, tôi về.

- Chị về cẩn thận nhé.

Thanh Nhã nở nụ cười tạm biệt, Quân Kì cũng nở một nụ cười tươi, lâu rồi nhỉ, chưa có cảm giác muốn chinh phục như lúc này, cứ vừa đi vừa lắc đầu cười, nhớ về nụ cười của Thanh Nhã.

- Không được, mình suy nghĩ gì vậy nè.

Quân Kì chạy xe thẳng về biệt thự, ở đó, Thiên Trúc và Lâm Lâm đã chờ sẵn. Vừa đặt chân vào nhà, liền thấy Thiên Trúc bước ra, chỉ còn cô Lâm Lâm, chưa kịp biết chuyện gì.

*Chát*

Quân Kì đã ăn ngay cái tát của Lâm Lâm, ánh mắt của Quân Kì hằng lên sự tức giận.

- Cô đừng nghĩ mình là vợ Thiên Trúc mà quá đáng.

- Em mới là người quá đáng, cô nói cho em biết, chuyện 14 năm trước, là bà ngoại, bà ngoại em gọi uy hϊế͙p͙ cô Vân Quân bắt cô ấy rời xa em. Chuyện tống tiền em là do cô ấy nghĩ quẩn, cô ấy sai, nhưng vì ba cô ấy thiếu nợ bị giang hồ uy hϊế͙p͙.

- Ý của cô là gì?

- Cô ấy đã làm gì? Tại sao em lại lấy mạng sống cô ấy làm quân cờ, làm trò chơi?

- Em...

- Em mà không cô ấy đem về đây thì cô sẽ từ mặt em, đừng nhìn mặt cô nữa.

- Em...cô...cô à...

- À còn nữa, nếu đã có được Jennie nhớ trân trọng em ấy, đừng có trăng hoa làm em ấy buồn, những gì em làm cô thấy đó.

- Em...biết rồi.

Lâm Lâm bỏ đi ra khỏi biệt thự của Quân Kì, Thiên Trúc đã chờ ở ngoài. Quân Kì thả người xuống ghế sofa, Quân Kì hiểu lầm thì có đó, phải giải quyết vấn đề này, dù gì cuộc chơi cũng là Quân Kì làm chủ.

"Ngày mai chuẩn bị người cho tao, hành động"_Quân Kì.

—————

Mai...valungtung, ừm, vào trường nhìn chúng nó tặng hoa tặng socola, tặng quà cho nhau.

Tui cũng muốn🙄ai giúp tui qua cái valungtung nhạt nhẽo này đi~