"Nếu hai người dám đi bêu rếu chúng tôi về việc này thì coi chừng mất răng lẫn lưỡi đó"
"Cô dám?"
"Muốn biết tôi có dám hay không thì mấy người thử nói đi"
"..."
"Được rồi, về phòng băng bó vết thương rồi từ từ suy nghĩ. Đừng có ở lại làm dính máu trong phòng chúng tôi. Cút!"
"Triệu Yến! Cô được lắm"
"Cảm ơn đã khen"
Nói xong mẹ con Chu Nhã Tịnh ôm hận bước về phòng. Trương Ngọc Trân chờ họ đi thì liền thay đổi sắc mặt, hớn hở nói
"Chị Tiểu Yến, chị thật lợi hại nha"
"Được rồi, chúng ta mau đi ngủ thôi"
Còn ở trong phòng ngủ dành cho khách, Chu Nhã Tịnh mặt mày đầy vẻ uất hận nhìn chằm chằm cánh tay đang được băng bó của mình
"Con không cam tâm, tại sao chuyện tốt nào cũng bị Triệu Yến đó phá chứ?"
"Con bình tĩnh đi, nếu không hại được Triệu Yến thì hại Trương Ngọc Trân trước"
"Mẹ...nhưng mà cô ta cũng là em gái của A Chấn..."
"Con sợ cái gì chứ? Trước giờ con vẫn luôn là người lương thiện, hiền lành trong mắt bọn họ, Trương Ngọc Trân có xảy ra chuyện cũng không có ai nghi ngờ con đâu"
"Mẹ nói cũng đúng. Vậy mẹ định làm gì?"
"Từ từ sẽ có kịch hay. Còn bây giờ chúng ta đi ngủ để có tinh thần xem kịch chứ"