Cô Mèo Của Anh - Nhất Khối Ngũ Hoa Nhục

Chương 53



Một khi ý d*m bắt đầu thì không phải dễ dàng muốn dừng là được, huống chi Hoắc Liệt là một lão xử nam mới vừa khai trai và được ăn mặn.

Trong đầu Hoắc Liệt lướt qua hình ảnh của tất cả các bộ AV anh đã xem, Khúc Tâm Nhu bị đưa vào trở thành nữ chính duy nhất. Cho nên côn th*t

vừa to vừa cứng giữa hai chân anh theo thời gian trôi qua không hề mềm đi, ngược lại nó càng ngày càng sừng sững, hiên ngang muốn công thành đoạt đất.

Khúc Tâm Nhu cũng cảm thấy Hoắc Liệt có chỗ không thích hợp, cô nhỏ giọng hỏi anh: "A Liệt, anh có ổn không? Có thể để em đứng dậy rồi chứ?"

Cơ thể cường tráng của Hoắc Liệt vẫn không nhúc nhích, trọng lượng cơ thể anh mặc dù không đè lên người Khúc Tâm Nhu, nhưng hơi thở hormone nam tính của anh bao phủ toàn thân cô, thậm chí theo hô hấp tiến vào trong cơ thể cô.

Côn th*t nóng bỏng của Hoắc Liệt chống giữa hai chân cô, nó giống như muốn tiến vào…

Ký ức đêm hôm qua lại một lần nữa hiện lên trong đầu Khúc Tâm Nhu, mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều nhớ rõ ràng khoái cảm ngất trời đó.

Nếu không phải vừa rồi Hoắc Liệt đã mắng Khúc Tâm Nhu thì nói không chừng cô sẽ y như lời tiên đoán của anh, cô sẽ dung túng hành vi càn rỡ của anh, dù cho làm vậy sẽ tổn thương cơ thể.

"Đừng nhúc nhích."

Giọng nói của Hoắc Liệt khàn khàn, anh ôm chặt Khúc Tâm Nhu, anh hơi nhụt chí mà nói: "Tiểu Nhu, thật xin lỗi, anh nhịn không được..."

Vừa dứt lời, trong khoảng thời gian ngắn ngủn, Hoắc Liệt giải phóng côn th*t trong quần ra ngoài, trực tiếp tiếp xúc nơi tư mật giữa hai chân Khúc Tâm Nhu.

Thật nóng.

Khi da thịt cả hai dính lấy nhau, một nguồn nhiệt nóng bỏng truyền đến cả hai.

"A Liệt, làm đi, em không sao." Khúc Tâm Nhu nhìn gân xanh trên trán Hoắc Liệt, cô quan sát vẻ mặt khó chịu của anh, cuối cùng cô vẫn mềm lòng.

Khúc Tâm Nhu không nỡ để Hoắc Liệt khó chịu, cô chủ động mở rộng chân để cho tiểu huy*t ma sát côn th*t.

Ánh mắt của Hoắc Liệt rất phức tạp, anh thầm chửi bản thân, anh đúng là một tên "Cầm thú". Đêm qua Khúc Tâm Nhu bị anh ch*ch đến mức ngất xỉu, vậy mà bây giờ anh vẫn có thể hạ thủ được.

Nhưng mà người phụ nữ của anh, cơ thể mềm như nước, cô rất ngoan ngoãn nói gì nghe nấy, hết lần này đến lần khác trở thành chất dẫn thiêu đốt ngọn lửa dục vọng trong anh.

Mọi thứ tiếp theo không thể vãn hồi.

Hoắc Liệt cúi đầu xuống hôn đôi mắt đen bóng của Khúc Tâm Nhu, anh hôn lên cánh môi cô, anh vừa lấy hơi vừa nói: "Đừng sợ, lần này anh sẽ không đi vào ——"

Trong lúc Hoắc Liệt nói chuyện, anh nắm đùi Khúc Tâm Nhu kẹp chặt côn th*t to dài của mình.

Đồng thời Hoắc Liệt nói tiếp: "Anh chỉ cọ. Tiểu Nhu, anh chỉ cọ cọ, không đi vào..."

Hoắc Liệt giống như một con dã thú bị đánh bại, anh phát ra tiếng gào thét cuối cùng. Anh hạ thấp người, dùng côn th*t ra ra vào vào giữa hai chân người phụ nữ.

Không được ăn bữa chính, nhưng ăn tạm điểm tâm cũng được.

Giữa hai chân Khúc Tâm Nhu mềm mịn và trơn nhẵn, còn rất ấm áp. Hoắc Liệt thoải mái tận hưởng xúc cảm tuyệt vời này.

Ngoại trừ không có chất dòng chất lỏng ẩm ướt chảy ra thì nơi này dường như giống như đúc hoa huy*t mất hồn.

Ý thức Hoắc Liệt trầm luân, anh thọc vào rút ra, giống như thật sự đang ch*ch Khúc Tâm Nhu.

Phía dưới Hoắc Liệt dùng sức đâm rút bao nhiêu, thì nụ hôn trên môi cũng tình cảm và mãnh liệt bấy nhiêu. Anh quấn lấy lưỡi Khúc Tâm Nhu nhảy múa, giữa môi lưỡi hai người kéo theo sợi chỉ bạc.

Họ vừa hôn vừa nghỉ ngơi.

Hoắc Liệt tham lam liếm láp khóe môi Khúc Tâm Nhu, anh hôn mút ngọt ngào trong miệng cô, anh yêu cầu: "Kêu ra đi... Tiểu Nhu, kêu ra đi, anh muốn nghe."

Ba chữ cuối cùng, so với bất kỳ mệnh lệnh nào của Hoắc Liệt thì đều hữu dụng hơn.

Gương mặt trắng nõn của Khúc Tâm Nhu đã bị tình dục chiếm đoạt.

Sóng mắt mê ly, đôi môi đỏ mọng hé mở, cô vừa thở dốc vừa rên rỉ: "A... A Liệt, thật nóng... A Liệt... Chậm một chút... A Liệt..”

Hết lần này đến lần khác côn th*t mạnh mẽ cọ xát da thịt trơn mịn giữa hai chân Khúc Tâm Nhu, nhiệt độ giữa hai chân cô không ngừng tăng, duy nhất có một chút hơi lạnh đến từ chất lỏng trong suốt từ đỉnh quy đ*u rỉ ra, ẩm ướt và dinh dính ở trên bắp đùi cô.

Lúc người đàn ông mất khống chế, quy đ*u còn dứt khoát cọ xát với hoa huy*t trong quần lót, không ngừng tiếp xúc với hoa môi sưng đỏ.

"A Liệt... Đừng... Đừng chạm vào nơi đó! A ——"

Tiếng kêu rên của Khúc Tâm Nhu trở nên lớn hơn, cô bỗng nhiên cong lưng, vừa vặn đưa phần thân dưới vào bàn tay đang chờ đợi của Hoắc Liệt.

Bàn tay của Hoắc Liệt luồn vào phía dưới làn váy của Khúc Tâm Nhu, đầu ngón tay anh sờ mó quần lót ren hơi mỏng.

Hoắc Liệt không vui nhíu mày, môi anh hôn lên lỗ tai Khúc Tâm Nhu, anh ngậm vành tai xinh xắn của cô nói: "Về sau ở nhà không cho phép mặc đồ lót, dù cho em muốn giống như trước kia không mặc gì, cũng không thành vấn đề."

Chuyện đã từng khiến cho Hoắc Liệt rất phiền lòng, hiện giờ trở thành phúc lợi anh muốn nhất.

Mỗi một ngày vất vả làm việc sau đó tan tầm trở về nhà, có sẵn một người phụ nữ dáng dấp nóng bỏng, cô không mặc gì vui vẻ mở cửa cho anh, gọi anh là chồng... Chỉ cần tưởng tượng đã khiến cho huyết mạch của Hoắc Liệt càng thêm bành trướng.

Tốc độ ma sát qua lại của Hoắc Liệt càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh... Động tác trên tay anh cũng không hề dừng lại…

Dục vọng trong cơ thể Khúc Tâm Nhu quay cuồng, dần dần muốn bay lên đỉnh núi.

"A Liệt ——" Trong đầu Khúc Tâm Nhu là một mảnh sương trắng mênh mông mù mịt, cô rùng mình dưới cơ thể nóng bỏng của Hoắc Liệt.

Hoắc Liệt nắm giữ tất cả biến hóa từ cơ thể Khúc Tâm Nhu, côn th*t đã cảm giác được từ trong tiểu huy*t rỉ ra chất lỏng ẩm ướt, thấm ướt hoa môi anh đang chơi đùa.

"Chúng ta cùng nhau."

Khi thủy triều đem lý trí của Hoắc Liệt nuốt hết, anh dừng lại, bụng anh hơi run rẩy, ngay sau đó, tinh d*ch màu trắng sữa "Xì xì" phun ra ngoài.

Tinh d*ch sền sệt và dinh dính phun rải rác ở trên đùi và hoa huy*t của Khúc Tâm Nhu.

Khúc Tâm Nhu thì một lần nữa hôn mê bất tỉnh, hàng lông mi mảnh dài không ngừng run rẩy, giống như thật sự bị ch*ch hôn mê.

Cô quá mệt mỏi... Thật sự quá mệt mỏi…

Dù cho Hoắc Liệt sau đó đã dùng khăn ấm lau sạch tinh d*ch và d*m dịch trên bắp đùi đã bị ma sát đỏ bừng của cô, anh còn đổi cho cô một chiếc quần lót khác, Khúc Tâm Nhu đều không tỉnh lại, cô vẫn luôn hôn mê, mệt mỏi ngủ…