Khúc Tâm Nhu lại ngất xỉu rồi, kế hoạch đi mua đồ ban đầu của Hoắc Liệt chỉ có thể lùi lại.
Đêm hôm đó, Hoắc Liệt vô cùng an phận thủ thường. Ngay cả việc bôi thuốc cho tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu, anh cũng để cô tự làm, anh chỉ dám nhìn thoáng qua, anh ngửi mùi hương bạc hà mát lạnh chứ không dám vượt một bước qua Lôi Trì [1].
Lúc ngủ, bàn tay Hoắc Liệt chỉ ngoan ngoãn ôm eo của Khúc Tâm Nhu, anh hoàn toàn không lợi dụng nắn bóp ngực và mông cô. Tối hôm đó anh còn suýt trở thành đạo sĩ thanh tâm quả dục.
Ngược lại thì Khúc Tâm Nhu do ban ngày ngủ rất nhiều, buổi tối cô lăn qua lộn lại một lúc lâu, chọc cho Hoắc Liệt thiếu chút nữa mất khống chế.
Dù không thể làm chân chính, nhưng mà những hành động trong bữa ăn buổi chiều có thể lặp lại một lần nữa.
Đến cuối cùng, Hoắc Liệt ngủ trước Khúc Tâm Nhu.
Sau khi đánh mất lý trí tuyến phòng thủ, Hoắc Liệt không nói lời nào mà ôm chặt Khúc Tâm Nhu vào trong lòng, bàn tay anh nắm lấy bầu ngực tròn trịa, lòng bàn tay chậm rãi chơi đùa cho đến khi thỏa mãn. Lúc này ấn đường nhíu chặt của anh mới thả lỏng, không biết có phải trong mơ anh đã được làm những điều mình ngày nhớ đêm mong hay không?
Khúc Tâm Nhu rúc vào trong ngực Hoắc Liệt, cô không đẩy bàn tay anh ra, cô tùy ý để anh thỉnh thoảng bóp nhẹ một cái.
Trong bóng đêm, Khúc Tâm Nhu nhìn tấm rèm che cửa sổ, một lớp có màu xám, một lớp là lụa mỏng màu trắng…
Khúc Tâm Nhu nhìn một lúc lâu, ánh mắt cô sáng ngời giống như ánh trăng ngoài cửa sổ. Sau cùng cô cũng ngắm trăng đến mệt mỏi, cô vặn vẹo người tìm chỗ thoải mái trong lòng Hoắc Liệt, cô nhắm mắt ngủ.
***
"Vải bọc bên ngoài sô pha này có thể tháo rời để giặt sạch không?"
"Thưa anh, xin lỗi, vải bọc bên ngoài sô pha đều không thể tháo rời, tuy nhiên chúng tôi có bán đệm đồng bộ với sô pha, anh có thể mua thêm.
Hoặc anh có thể trực tiếp lựa chọn sô pha bằng da."
"Sô pha có tính đàn hồi chứ? Có thể chịu đựng được trọng lượng 300 cân
[2] không? Ở phía trên nhún nhảy được chứ?"
"Thưa anh, xin lỗi, đây là ghế sô pha, không phải giường để nhảy. Nếu nhà anh có đứa trẻ 300 cân thì để ý, không nên để cháu nó thực hiện động tác nguy hiểm như vậy."
…
Chiều ngày hôm sau, Hoắc Liệt cùng với Khúc Tâm Nhu ra khỏi nhà, họ đi tới tiệm đồ gia dụng để mua sô pha mới.
Chẳng qua với điều kiện chọn lựa của Hoắc Liệt, thay vì nói anh chọn một chiếc ghế sô pha, thì chi bằng nói anh đang lựa chọn một sản phẩm để tập thể hình. Vừa muốn dễ dàng vệ sinh, còn muốn chất lượng chắc chắn, đặc biệt là phải có ‘Tính đàn hồi’.
Khúc Tâm Nhu đi phía sau Hoắc Liệt hiểu rõ ý định của anh, gò má cô đỏ ửng trong khi cửa hàng mở điều hòa mát lạnh, cô nhắm mắt theo đuôi anh.
Mỗi khi Hoắc Liệt nghiêng đầu hỏi ý kiến của Khúc Tâm Nhu, cô đều ngoan ngoãn trả lời.
Dáng dấp của Khúc Tâm Nhu vốn quyến rũ động lòng người, đặc biệt cô có một đôi mắt to tròn đen láy. Khi cô thoải mái đi bên cạnh Hoắc Liệt, trông cô càng dịu dàng hơn, ánh mắt của mọi người không thể kiềm chế mà tham luyến cơ thể cô.
Chẳng qua theo sát bên cạnh Khúc Tâm Nhu có Hoắc Liệt, một khi phát hiện tầm mắt của người đàn ông khác, anh lập tức hung hăng lườm người đó.
Hai người đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn không chọn được sô pha phù hợp với ý muốn của Hoắc Liệt, anh dứt khoát hỏi ý kiến của Khúc Tâm Nhu.
"Thời gian em dùng sô pha nhiều hơn anh, hay là em chọn đi, có nhìn trúng kiểu dáng nào chưa?" Hoắc Liệt dùng từ "Dùng", mà không phải "Ngồi".
Khúc Tâm Nhu quét mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cô duỗi tay chỉ về một hướng: "A Liệt, em thích kiểu dáng này."
Ánh mắt Hoắc Liệt theo tay cô nhìn sang, anh thấy một chiếc sô pha rộng đủ cho ba người ngồi. Kích cỡ và kiểu dáng không khác lắm với cái ban đầu ở nhà, nhưng mà màu sắc... Hoắc Liệt thấy một màu xanh rất nổi bật.
"Em thích màu xanh lục à?" Hoắc Liệt không hề có ý phủ nhận ý kiến của Khúc Tâm Nhu, trái lại anh muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu thêm về cô.
Thật ra thì thứ Khúc Tâm Nhu để ý không phải màu sắc, mà là: "Ghế sô pha khác ở đây đều quá ngắn, vóc dáng của A Liệt cao, anh ngủ ở phía trên sẽ không thoải mái."
Tay chân Hoắc Liệt rất dài, ghế sô pha trung bình căn bản anh không thể nằm vừa.
Hoắc Liệt nghe xong lý do của Khúc Tâm Nhu, ngực anh hơi nóng lên, ý cười trên mặt anh càng rực rỡ như ánh mặt trời.
Ngoài miệng thì Hoắc Liệt vẫn chế nhạo: "Chúng ta hiện tại đã ngủ chung, chẳng lẽ em còn muốn đuổi anh ra sô pha ngủ à? Em đúng là không có lương tâm, ở bên cạnh nhau chưa được bao lâu thì đã muốn chiến tranh lạnh với anh?"
"Ngủ trên sô pha có gì không tốt chứ? Coi như cãi nhau thì em cũng đi theo ngủ cùng với anh."
"Sau đó lại cùng nhau làm hỏng sô pha à?" Hoắc Liệt xấu xa cười, anh cố ý muốn nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của Khúc Tâm Nhu.
Lần này Khúc Tâm Nhu nghe hiểu sự trêu chọc của Hoắc Liệt, cô bĩu môi, ánh mắt ngượng ngùng, cô không tiếp lời anh nữa.
Cuối cùng Hoắc Liệt mua chiếc sô pha Khúc Tâm Nhu nhìn trúng, anh còn chọn mua thêm mấy chiếc gối ôm và đồ dùng theo sở thích của cô, mọi thứ cứ thế tiếp diễn không thể ngăn cản.
"A Liệt, đèn cây đứng này có ánh sáng màu vàng, buổi tối bật đèn này nhất định rất ấm áp, chúng ta mua về được không?"
"A Liệt, cái tạp dề này thật đáng yêu, có thể hợp thành một đôi với cái ở nhà, chờ lần sau anh nghỉ, chúng ta cùng nhau nấu cơm đi."
"A Liệt, em có thể trồng hoa không, chỉ hai... Ba chậu được không, đặt ở ban công, em sẽ phụ trách chăm sóc và tưới nước, anh không cần bận tâm."
"A Liệt..."
Dưới mỗi một tiếng hiệu triệu ôn nhu của Khúc Tâm Nhu, phối hợp với ánh mắt cầu xin của cô, Hoắc Liệt không có lý do để từ chối, Khúc Tâm Nhu chọn và bỏ tất cả vào xe đẩy để tính tiền. Sau đó bọn họ còn đến siêu thị mua đồ ăn, cốp xe nhét đầy đồ.
Lúc lên lầu, hai tay Hoắc Liệt xách 5 – 6 túi lớn, mà trong tay Khúc Tâm Nhu chỉ cầm hai chiếc gối ôm hình con thỏ.
Hoắc Liệt nói: "Những việc cần thể lực thì để anh, lúc nữa em phải nấu một bữa tiệc thật lớn để chiêu đãi anh."
"Món chân giò kho hôm nay đều dành cho anh, như vậy được không?" "Có ăn ngon như thịt kho tàu không?"
"Ăn ngon, nhất định ăn ngon như thịt kho tàu."
…
Cuối cùng, một nồi lớn chân giò kho, quả nhiên 99% chui vào trong bụng Hoắc Liệt, số thịt còn lại thì do anh uy hiếp đút cho Khúc Tâm Nhu ăn hết.
Khúc Tâm Nhu không thích ăn thịt.
Hoắc Liệt đối với chuyện này thì "Tấm tắc" đề cao, ánh mắt anh lướt xuống bộ ngực đầy đặn của cô, anh nói: "Em không thích ăn thịt, vậy tại sao trước ngực nhiều thịt thế?”
Dưới ánh nhìn nóng bỏng của Hoắc Liệt, Khúc Tâm Nhu vừa tức vừa giận.
Khúc Tâm Nhu gắp một đũa rau xanh, cô hăng hái nhét vào trong miệng Hoắc Liệt, cô lấp kín miệng anh rồi nói: "Hừ, anh dùng bữa thì toàn ăn thịt."
Hoắc Liệt cau mày nuốt xuống hết một miệng toàn rau, đề tài này được coi là kết thúc.
Sau khi ăn xong vẫn do Hoắc Liệt rửa bát, sau đó hai người lấy những đồ dùng trong nhà vừa mới mua ngày hôm nay ra, họ bày biện khắp các ngõ ngách trong phòng. Những đồ dùng này điểm xuyết các vị trí trống, cả căn nhà như rực rỡ giống như đổi mới hoàn toàn.
Làm xong tất cả, Hoắc Liệt ôm Khúc Tâm Nhu ngã xuống sô pha mới tinh.
Hoắc Liệt ngửi mùi hương trên cơ thể Khúc Tâm Nhu, anh nói nhỏ bên tai cô: "Tiểu Nhu, em cảm thấy ở nhà lắp thêm một cái bồn tắm thì thế nào?"
Khúc Tâm Nhu trong lúc nhất thời không kịp phản ứng với lời nói không đầu không đuôi của Hoắc Liệt.
Hoắc Liệt vẫn còn lải nhải: "Chiều nay lúc đi mua sắm, anh muốn mua một chiếc bồn tắm. Nếu như có nó, về sau lúc chúng ta làm t.ình ở trong phòng tắm, em cũng không cần đứng..."
[1] Lôi Trì: Tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc.