Diệp Ngọc Tinh cẩn thận nhìn một hồi, mới phát hiện vẻ ngoài của Lâm Chỉ có chút không đúng, Lâm Chỉ trong giấc mơ trông trẻ hơn rất nhiều, dường như chỉ là một thiếu niên 17 - 18 tuổi, trên người vẫn còn một số vết thương cũ mới đan xen. Cậu nhìn khuôn mặt còn quá trẻ của Lâm Chỉ một hồi, rồi đối diện với đôi con ngươi màu lam của hắn.
Diệp Ngọc Tinh do dự một chút, mới thăm dò hỏi:
“Lâm Chỉ?”
Lâm Chỉ không nói gì mà chỉ nhìn cậu, ngay khi Diệp Ngọc Tinh cảm thấy có chút bất an, Lâm Chỉ đã há miệng với Diệp Ngọc Tinh, để cậu nhìn thấy khoang miệng trống trơn và vết cắt gọn gàng trong đó của hắn.
—— Lâm Chỉ không có lưỡi.
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy mình như bị sét đánh vậy, cậu sững người một lúc, sau đó đưa bàn tay run rẩy sờ cằm Lâm Chỉ:
“Sao, chuyện này là sao vậy?”
Từ những trải nghiệm trước đó, Diệp Ngọc Tinh đã bắt đầu loáng thoáng nhận ra những giấc mơ mà Maggie đề cập giống quá khứ và ký ức của bọn họ hơn.
Thế nhưng, tại sao Lâm Chỉ lại nhớ về chuyện…… Bị cắt lưỡi?
Lâm Chỉ cầm tay Diệp Ngọc Tinh, lắc đầu, hắn mở lòng bàn tay cậu ra viết mấy chữ, nhưng đó không phải là những từ mà Diệp Ngọc Tinh quen thuộc. Lâm Chỉ quan sát phản ứng mờ mịt của Diệp Ngọc Tinh một hồi, nhận ra cậu không biết hắn muốn nói gì. Hắn quay đầu, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó một lúc, rồi hắn kéo Diệp Ngọc Tinh vào trong, ấn cậu ngồi lên tấm da thú được trải dưới đất.
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, không biết Lâm Chỉ muốn làm gì, nhưng giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Lâm Chỉ xoay người đi ra ngoài mà theo bản năng nắm lấy tay hắn:
“Anh đi đâu vậy?”
Lâm Chỉ quay đầu nhìn cậu một cái, kéo tay Diệp Ngọc Tinh xuống với vẻ rất không đồng ý, sau đó ấn cậu ngồi trở lại. Giờ thì Diệp Ngọc Tinh cảm thấy mình biết ý của Lâm Chỉ rồi:
“Anh bảo tôi đừng đi theo sao?”
Lâm Chỉ hài lòng gật đầu, sau đó quay người biến thành sói chạy ra ngoài.
Diệp Ngọc Tinh ngây người trong hang động một lúc, phát hiện hình như mình đang đụng phải tình huống khó giải quyết nhất. Cậu và Lâm Chỉ không thể giao tiếp, vả lại, dường như Lâm Chỉ cũng không có nhận thấy mình đang ở trong giấc mơ. Cậu lo lắng túm lấy cái thảm dưới người mình: Làm sao bây giờ?
“Diệp Ngọc Tinh.”
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu lên nhìn thấy Maggie nhảy ra từ không trung. Maggie căng thẳng nhìn xung quanh một cái, sau đó đưa ra con dao găm từ sau lưng:
“Diệp Ngọc Tinh, anh quên mang theo con dao của mình rồi này.”
Diệp Ngọc Tinh không nhận lấy dao găm, cậu cau mày cảnh giác nhìn Maggie:
“Con dao găm này có vấn đề.”
Maggie chớp mắt với sắc mặt vô tội:
“Có vấn đề gì chứ? Nó chỉ là một con dao găm bình thường mà thôi.”
Diệp Ngọc Tinh phớt lờ sự ngụy biện vụng về của Maggie, cậu nhìn thẳng vào Maggie:
“Maggie, em đang nói dối, đúng không? Ác ma sẽ không hủy diệt thế giới, bị dao gâm đâm vào tim không có nghĩa là bị phong ấn.”
Nụ cười của Maggie biến mất trong giây lát, sau đó lại ôm bụng cười lớn:
“Diệp Ngọc Tinh! Cậu vậy mà lại chọn tin vào ác ma!”
Cô ngẩng đầu:
“Diệp Ngọc Tinh, cậu quên câu chuyện 《Công Chúa Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn》 rồi sao? Cho dù cùng bọn họ đi ra ngoài, cậu vẫn sẽ bị nhốt lại, cậu vẫn sẽ giết bọn họ.”
Diệp Ngọc Tinh do dự một chút:
“Chuyện chưa xảy ra, không thể nói chắc chắn như vậy được.”
Maggie sắc mặt âm trầm, nói chuyện lớn tiếng, nhìn qua có chút điên cuồng:
“Tôi nói rất chính xác! Lời tiên tri của tôi chưa bao giờ sai! Ác ma giết tôi, cậu bị ác ma gian cầm, cậu vẫn sẽ giết bọn họ! Tuyệt đối không thể nào làm trái vận mệnh được!”
Cô đột nhiên vứt con dao găm xuống và lao về phía trước, Diệp Ngọc Tinh đột nhiên không kịp đề phòng mà bị cô giật mất nhẫn của Eugene đang đeo trên cổ. Sợi dây bị kéo đứt, để lại trên cổ Diệp Ngọc Tinh một vết thương rỉ máu, cậu đau đớn kêu lên một tiếng.
Chờ đến khi Diệp Ngọc Tinh phản ứng lại thì Maggie đã biến mất trước mặt cậu, chỉ còn lại con dao vẫn còn nằm trên mặt đất.
Cậu ngơ ngác bụm cổ mình, nghĩ đến chiếc nhẫn bị Maggie cướp mất, nỗi bất an đè lên lồng ngực, nhìn từ bề ngoài thì Maggie trông như một đứa trẻ, nhưng dường như cô chẳng phải là một đứa trẻ thật sự. Vào khoảnh khắc vừa rồi, Diệp Ngọc Tinh đã từ trên người Maggie nhìn thấy sự âm trầm lạnh lẽo và hung dữ dưới lớp ngụy trang ngây thơ đáng yêu.
Nếu Lâm Chỉ và những người khác là ác ma, vậy thì Maggie lại là thứ gì mà có thể nhốt ác ma vào trong trò chơi? Hơn nữa, tại sao Maggie lại cần có mình mới có thể giết ác ma được?
Diệp Ngọc Tinh mờ mịt nghĩ: Mình chẳng qua chỉ là một người bình thường thôi mà.