Diệp Ngọc Tinh do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy nhặt con dao găm trên đất lên. Cậu nghĩ nghĩ, định ném con dao găm kỳ lạ này ra bên ngoài, nhưng vừa hay gặp phải Lâm Chỉ đã trở về ở cửa hang. Lâm Chỉ nhìn cậu một cái, lại nhìn thoáng qua con dao cậu đang cầm trong tay.
Diệp Ngọc Tinh theo bản năng rụt bàn tay đang cầm dao về sau, sửng sốt một chút sau đó lại duỗi ra:
“…… Lâm Chỉ, anh về rồi?”
Lâm Chỉ không nói gì, cũng không thể nói chuyện được, hắn đến gần biến thành hình dạng con người rồi giơ tay sờ lên cần cổ đang bị thương của Diệp Ngọc Tinh, không hài lòng mà cau mày lại, dường như đang trách cứ Diệp Ngọc Tinh đã làm mình bị thương vào lúc hắn không có mặt. Hắn đẩy vai Diệp Ngọc Tinh, xoay người cậu lại để cậu đi vào hang động, Diệp Ngọc Tinh vừa đi dưới lực đẩy vừa hơi quay đầu lại, giơ lên con dao đang cầm trên tay:
“Lâm Chỉ, ném cái này đi.”
Lâm Chỉ nhìn cậu một lát, rồi nhận lấy con dao vứt đại ra ngoài, Diệp Ngọc Tinh khẽ “a” một tiếng, nhìn thấy con dao rơi xuống nền tuyết rồi dần dần bị tuyết rơi bao phủ và biến mất. Cậu loáng thoáng cảm thấy cách xử lý này có chút không ổn, nhưng Lâm Chỉ đã quay đầu cậu lại để cậu tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Chỉ đẩy Diệp Ngọc Tinh lên tấm thảm được trải trên mặt đất, hắn đưa tay chạm vào cổ Diệp Ngọc Tinh, ghé đầu lại gần, khi Diệp Ngọc Tinh theo bản năng đưa tay đẩy mình ra thì đã nắm lấy hai tay của cậu, rồi cúi đầu liếm vết thương cho Diệp Ngọc Tinh. Lưỡi Lâm Chỉ đã bị cắt, cho nên hắn chỉ có thể ngậm lấy thịt rồi từ từ mút.
Diệp Ngọc Tinh kiềm lại để không rụt cổ, bởi vì Lâm Chỉ làm cậu cảm thấy hơi nhột, nhưng ngay sau đó, cơn đau trên cổ cậu đã dần biến mất. Diệp Ngọc Tinh duỗi tay sờ một chút, quả nhiên chỉ sờ trúng nước miếng mà Lâm Chỉ để lại, còn vết thương thì đã biến mất. Cậu cảm thấy kỳ quái mà liếc nhìn Lâm Chỉ, nói thầm:
“Nước bọt của các anh đều có tác dụng chữa lành hả?”
Lâm Chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt xanh lam, như thể không hiểu Diệp Ngọc Tinh đang nói gì.
Diệp Ngọc Tinh khẽ thở dài, đưa tay giữ đầu Lâm Chỉ rồi xoa xoa mái tóc đen mềm mại của hắn, có chút buồn rầu:
“Tiếp theo nên làm gì đây?”
Lâm Chỉ ngoan ngoãn cúi xuống, tựa đầu vào ngực Diệp Ngọc Tinh, thân thiết dụi dụi.
Lâm Chỉ rõ ràng đã biến thành hình dạng con người, nhưng vẫn giữ lại rất nhiều tập tính của sói, hắn vẫn quen với việc dùng hình dạng con người nằm rạp dưới đất như sói, rồi duỗi tay ôm lấy eo Diệp Ngọc Tinh. Khi đôi mắt xanh như nước nhìn Diệp Ngọc Tinh, chúng để lộ ra vẻ hiền lành ngoan ngoãn như một con non —— nhưng Lâm Chỉ rõ ràng là một con sói hung ác.
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy khí chất lộn xộn mâu thuẫn nhau này có chút thu hút, cậu vươn tay đến gần mắt Lâm Chỉ, chạm vào hàng lông mi dài thẳng, khi hắn chớp mắt, lông mi cọ xát vào lòng bàn tay làm cậu cảm thấy hơi nhột mà phải hơi hơi cuộn tròn ngón tay. Tay cậu vừa sờ đến môi Lâm Chỉ, Lâm Chỉ đã lập tức há miệng ngậm lấy ngón tay cậu, hắn hơi rũ mắt, ngoan ngoãn há miệng, để mặc cho Diệp Ngọc Tinh sờ vào khoang miệng, hàm răng và bên trong hai cánh môi mềm mại ướt nóng của mình. Nhưng trước khi chạm vào phần lưỡi bị cắt của Lâm Chỉ, Diệp Ngọc Tinh đã rút lại những ngón tay run rẩy của mình.
—— cậu không dám sờ.
Cậu không biết tại sao lưỡi Lâm Chỉ lại bị cắt, nhưng nhất định là nó rất đau. Trong chớp mắt đó, Diệp Ngọc Tinh tựa như là bản thân cũng đã chịu cùng nỗi đau đớn này, thế cho nên cậu không dám sờ, sợ sờ trúng.
Từ khi tiến vào trò chơi đến nay, trong mắt Diệp Ngọc Tinh, Lâm Chỉ là ác ma giống con người nhất. Ngoại trừ việc sẽ biến thành sói vào một thời điểm nào đó, Lâm Chỉ dường như không khác gì con người cả. Hắn cũng sẽ mềm lòng, sẽ bực mình xấu hổ, sẽ dùng ánh mắt dịu dàng kiềm chế nhìn Diệp Ngọc Tinh, có sự đồng cảm như một con người.
Diệp Ngọc Tinh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Chỉ một lúc, mờ mịt nghĩ trong đầu: Đâu là ranh giới giữa con người và ác quỷ?
–
Nửa đêm rất lạnh, Lâm Chỉ biến thành sói ôm Diệp Ngọc Tinh vào cái bụng mềm mại của mình, hắn ngủ không sâu, cho nên khi Diệp Ngọc Tinh trở mình muốn dậy, hắn liền mở bừng mắt.
Diệp Ngọc Tinh đối diện với đôi mắt xanh lam của hắn, nhỏ giọng nói:
“Lâm Chỉ, tôi muốn đi vệ sinh.”
Thấy Lâm Chỉ cũng đứng dậy, cậu liền ấn đầu hắn:
“Tôi đi một mình cũng được mà, lát nữa sẽ về.”
Mới bò dậy khỏi bụng Lâm Chỉ, Diệp Ngọc Tinh đã rùng mình một cái vì cơn gió lạnh thổi đến, cậu rụt cổ chạy ra ngoài, nhanh chóng đi vệ sinh xong rồi về ngay.
“Ý?”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút khi nhìn thấy một thứ sáng lấp lánh ngay cửa hang, cậu theo bản năng cúi xuống nhặt nó lên, khi nhìn thấy thứ trong tay, sắc mặt cậu chợt thay đổi.
Tấm thẻ đen có hoa văn vàng hiện lên năm chữ rồi nó lại biến thành phấn vàng biến mất trong đêm tối, cùng lúc đó, Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy con dao găm được đặt chung với tấm thẻ, hồng ngọc được trang trí trên cán dao tỏa sáng như pha lê, trông vừa có vẻ cổ quái vừa đáng ngại.
[Nội dung tấm thẻ: Cừu con lạc đường.]
____ ____ ____
Maggie: Không ngờ đúng không! Tôi có thể gian lận dùng một tấm thẻ tận hai lần!