Diệp Ngọc Tinh quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Lâm Chỉ đi ra khỏi hang động, con ngươi vốn màu xanh nước biển của hắn đã hoàn toàn biến thành màu đỏ sậm như có thể nhỏ ra máu từ đó, bên trong còn hiện lên vẻ hung dữ nữa. Nỗi sợ hãi len lỏi vào trong lòng Diệp Ngọc Tinh như tơ nhện, cậu theo bản năng lùi lại vài bước, đá bay con dao găm dưới chân rồi xoay người bắt đầu chạy trên nền tuyết, thậm chí còn vì hoảng loạn mà chân trái vấp chân phải ngã mạnh xuống đất.
Diệp Ngọc Tinh quỳ rạp trên mặt đất thở dốc dữ dội một hồi, không khí lạnh lẽo đâm vào cổ họng như một con dao sắc bén, mang ra mùi máu hơi tanh ngọt. Diệp Ngọc Tinh bị không khí lạnh mà mình hít vào làm cho sặc, sau khi ho khan vài tiếng, cậu giãy giụa cố gắng đứng dậy khỏi nền tuyết. Cậu quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chỉ đâu cả.
Chuyện gì thế này?
Diệp Ngọc Tinh được gió lạnh thổi cho tỉnh táo, cậu chần chờ một chút, nghĩ đến trạng thái của Lâm Chỉ, mà giẫm lên tuyết dày đi trở về.
Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy Lâm Chỉ đang ở cửa hang.
Lâm Chỉ cuộn tròn người nằm trên mặt đất dưới sự đau đớn tột cùng, do không có lưỡi nên chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ từ trong cổ họng. Hắn thô bạo cào móng của mình lên đá làm cho lòng bàn chân bê bết máu. Dường như là vì nghe thấy âm thanh Diệp Ngọc Tinh trở về, Lâm Chỉ ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt vẫn đỏ như máu, nhưng hắn lại không có xông lên tấn công Diệp Ngọc Tinh, thậm chí còn kiềm chế mà cụp đuôi xoay người đi trở vào sâu trong hang động.
Diệp Ngọc Tinh sững người, cậu dùng móng tay bấm vào thịt trong lòng bàn tay mình, rồi khẽ cắn môi chạy trở lại hang.
Lâm Chỉ nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh, người đã rời đi nhưng rồi lại trở về, ngược lại cuộn tròn người phát ra vài tiếng tru tuyệt vọng, hắn vươn đầu về phía trước nhe răng nanh với Diệp Ngọc Tinh, muốn đẩy lùi cậu. Nhưng Diệp Ngọc Tinh lại vươn hai tay với hắn:. ngôn tình hoàn
“Đừng sợ, đừng sợ, tôi sẽ không làm hại anh.”
Lâm Chỉ phát ra mấy tiếng gầm gừ đầy kìm nén từ cổ họng, không kiềm chế được mà đập đầu xuống đất, Diệp Ngọc Tinh quỳ xuống đất ôm lấy đầu của hắn không cho hắn tự làm đau mình, thấp giọng nói:
“Không sao đâu, không sao đâu.”
Nhưng trông Lâm Chỉ lại không ổn chút nào cả, hai mắt đỏ bừng, nước miếng nhỏ xuống men theo răng nanh, thở hồng hộc không tự chủ được, Diệp Ngọc Tinh luống cuống tay chân sờ đầu hắn:
“Lâm Chỉ, anh có thể biến thành người không?”
…… Lược bỏ 2000 từ ở đây ……
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Nội quy cấm viết ứ hự ở hình dạng động vật, nên tôi sẽ xóa phần sau của chương này, không ảnh hưởng đến cốt truyện đâu.