Cổ Mỹ Nhân - Anh Đào Tiểu Tửu

Chương 5



21.

Ngoài sân đã có một đám hầu gái, bà vú mai phục sẵn. Khi nghe thấy tiếng của Đậu Khấu, mọi người lập tức xông tới.

Có người vội vã thắp nến, có người chạy ra ngoài gọi người.

"Ôi trời, di nương, di nương làm như vậy không cảm thấy sẽ khiến Tam gia thất vọng hay sao!”

"Toàn bộ danh dự của Tạ phủ đều bị di nương làm mất sạch cả rồi!"

Đậu Khấu vội vàng đổ tội lên đầu ta, khi nàng ta vừa dứt lời mới nhận ra tình hình có chút không ổn. Các hầu gái nhìn nhau, mười mấy đôi mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông đang gãi ngứa điên cuồng, có vẻ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lưu ma ma bước tới, đột nhiên hét lên:

"Ôi chao, đây không phải là Trương Tam đánh xe sao!"

"Trước đây, chính di nương đã nhờ Trương Tam đưa về phủ, suốt đường đều nhìn chằm chằm vào Trương Tam."

"Không ngờ chỉ vài ngày mà di nương lại như thế với hắn..."

Không thể không nói, làm việc vẫn cần phải có người lão làng trải đời. Những tiểu nha hoàn đã ngây ra, ngay cả Đậu Khấu cũng đứng bên cạnh ngẩn người. Vào lúc quan trọng này, chỉ có Lưu ma ma là nhớ rõ nhiệm vụ của mình.

Nhưng câu nói của bà ta lúc này lại không hợp cảnh chút nào cả. Vì dáng vẻ của Trương Tam trông rất đáng sợ, không giống người đến lén lút mà là giống như bị ma ám. Hắn ta vừa kêu lên thảm thiết vừa gãi mặt, gần như muốn cào rách cả thịt.

"Lưu ma ma, cứu ta với!"

"Ngứa quá, ngứa quá!"

Lưu ma ma giậm chân, kéo tay Đậu Khấu.

"Phải làm sao bây giờ, phu nhân và Tam gia sắp đến rồi!"

Đậu Khấu quay mắt, ra lệnh cho hai bà vú khác giữ chặt Trương Tam.

"Đánh ngất hắn ta đi!"

22.

Khi Tạ Thời An đến, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, Trương Tam đã bị trói chặt, ném xuống đất. Còn ta thì bị người ta giữ chặt, quỳ bên cạnh Trương Tam.

Trên đất là chiếc váy của ta đã bị xé rách, nhìn rất mờ ám. Tạ Thời An nghiến răng, trừng mắt nhìn ta, một lúc lâu sau mới run rẩy hỏi Đậu Khấu:

“Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

"Nói hết mọi chuyện, không được giấu giếm một chữ nào!"

Diệp Uyển Thanh lo lắng vỗ lưng hắn,

"Phu quân, đừng vì tức giận mà đổ bệnh!"

Các thủ đoạn của phụ nữ trong hậu viện thực ra không có gì đặc biệt, cứ qua lại vài chiêu là hết.

Nhưng đàn ông lại luôn bị lừa, thật kỳ lạ. Trương Tam trông không có gì nổi bật, là người bình thường, sao ta lại đi gian díu với hắn ta chứ?

Tạ Thời An bình thường trông khá thông minh, sao lúc này lại ngu si mà tin tưởng những thứ giả tạo trước mắt như thế này?

"Khụ khụ!”

Đậu Khấu ho nhẹ một tiếng, vừa định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện mình không thể nói được. Lưỡi nàng ta nhanh chóng sưng lên, đến nỗi không thể đóng miệng lại. Nhìn qua, như thể trong miệng có một mảng sưng thật lớn.

Diệp Uyển Thanh nhăn mặt, khinh bỉ:

"Không đi qua một bên đi, đừng ở đây làm người ta buồn nôn!"

"Lưu ma ma, bà đứng bên ngoài quan sát hết thảy, bà nói đi!"

Đậu Khấu hoảng hốt, đứng lên, đôi mắt đầy sợ hãi.

Nàng ta đã trúng phải cổ độc của ta rồi.

Lưỡi sẽ sưng lên ngày càng lớn, đến mức không thể nhét thêm gì vào miệng, ngay cả việc nuốt nước bọt cũng sẽ trở nên khó khăn.

Người bị trúng loại này không cảm thấy đau đớn, nhưng không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì.

Giống như miệng bị ai đó bịt kín.

23.

Lưu ma ma dường như đã nhận ra chuyện gì, lo lắng nhìn ta một lần nữa.

"Thưa phu nhân, khi nô tì vào phòng, thấy Trương Tam và di nương đang lăn lộn trên giường."

"Á!"

Diệp Uyển Thanh kinh ngạc bịt miệng lại, rồi đứng dậy, vỗ bàn:

"Trương Tam thật gan lớn, dám có ý đồ với Giang di nương!"

"Mau, kéo hắn ta xuống đánh chet đi!"

"Còn Giang di nương, phu quân, tất cả đều do Trương Tam thèm muốn sắc đẹp mà làm bậy, Giang di nương chắc chắn là vô tội..."

Tạ Thời An không nói gì, ánh mắt sâu thẳm, chet lặng nhìn chiếc áo trắng bị xé nát trên nền đất.

Lúc này ta mới hiểu tại sao Diệp Uyển Thanh lại dùng trò này để hại ta. Bởi Tạ Thời An có tin hay không thì trong mắt hắn ta, ta đã mất đi sự trong trắng. Cho dù là bị ép buộc đi nữa, nhưng cuối cùng cơ thể ta đã bị một người thấp kém như người đánh xe nhìn ngắm, chạm vào.

Chuyện này đã trở thành một cái gai trong lòng hắn. Mà cái gai này không thể rút ra, nó sẽ theo thời gian càng ăn sâu vào.

Quả nhiên, Tạ Thời An hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho các nô tì trong phòng rời đi. Rất nhanh, Trương Tam cũng bị kéo đi, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta.

Hắn nhìn ta chăm chú, giọng nói khàn khàn:

"vân Khê, sao Trương Tam lại chú ý đến nàng?"

"Nàng có nói gì với hắn ta phải không?"

"Ta có nói với nàng là không được cười với đàn ông khác rồi mà?"

Ta lấy khăn tay trong miệng ra, nhìn hắn mà không biết phải nói gì hơn. Vậy mà Tạ Thời An lại cho rằng là ta dụ dỗ Trương Tam sao?

Tạ Thời An đau đớn nhắm mắt lại:

"Sao nàng không thể yên phận chút?"

"Ta hết lòng vì nàng như vậy, tại sao một chút nàng cũng không hiểu?"

24.

Ngày trước, khi ta đọc tiểu thuyết, ta rất ghét những người không biết mở miệng. Trong đó, những cô tiểu thư, công tử, rõ ràng là một hiểu lầm nhỏ, nhưng cứ nhịn không nói, lại đâm ra nghi ngờ lẫn nhau.

Nhưng bây giờ, đột nhiên ta hiểu tại sao họ không nói gì.

Thực sự là không biết phải nói gì.

Nhà họ Tạ quả thực rất buồn tẻ.

Trường An cũng chẳng có gì thú vị.

Ta cũng bắt đầu nhớ nhà rồi.

Thời gian này, Tạ Thời An lại nhốt ta vào phòng, lần này là trọn vẹn một tháng. Nhưng lần này, cuộc sống của ta tốt hơn nhiều so với trước.

Bởi vì Đậu Khấu và Lưu ma ma, cùng với Diệp Uyển Thanh, đều bệnh cả rồi.

Đậu Khấu bị sưng lưỡi, không ăn uống gì nằm trên giường suốt ba ngày, thở thì nhiều mà hít vào thì ít. Lương y đã đến mấy lần, nhưng chẳng ai có thể nói rõ là nàng ta bị bệnh gì.

Lưu ma ma thì ngày nào cũng bị tiêu chảy, ngồi trong nhà vệ sinh mấy tiếng đồng hồ. Bà ta đã lớn tuổi, thế nên sau hai ngày như vậy, giờ đã không thể xuống giường được nữa.

Nghiêm trọng nhất là Diệp Uyển Thanh. Trên mặt và người nàng mọc đầy mụn mủ, nhìn giống như có thể biến thành ếch hoang. Cùng triệu chứng còn có cả nha hoàn thân cận của nàng ta là Phỉ Thuý.

Trong phủ đồn rằng họ bị nhiễm một loại dịch bệnh không rõ nguồn gốc.

Một lúc sau, mọi người đều hoang mang, mọi người đều nói là vì Trương Tam bị đánh chết, linh hồn oan nghiệt của hắn quay lại đòi mạng. Mọi người trong phủ đều cảm thấy bất an, không ai dám đến làm phiền ta nữa.

Chỉ có Tạ Thời An vẫn đến.

Ngày nào hắn cũng đến phòng ta ngồi một lúc, đặc biệt là thích ngồi dưới cây mộc lan trong vườn mà thất thần.

“Vân Khê, ta rất buồn.”

“Uyển Thanh bị ốm, ngày nào cũng ở trong phòng nổi giận, không chịu gặp ai.”

“Ta đã mời cả thái y, nhưng bệnh tình của nàng ấy vẫn không thuyên giảm.”

“Bên nhà thông gia đang rất tức giận về chuyện này.”