Ngày trước, khi đọc tiểu thuyết, ta rất không thích những câu chuyện mà hai người phụ nữ tranh giành nhau vì một người đàn ông.
Chính thê đấu với thê thiếp, thê thiếp đấu với nha hoàn.
Vì một người đàn ông mà các bà phụ nữ tranh giành nhau sống dở chet dở. Cuối cùng, người chet thì chet, người bị thương thì bị thương.
Còn đàn ông thì sao?
Thăng chức, kết hôn, lại thêm mỹ nhân khác.
Cùng lắm là vào những dịp lễ Tết, đứng dưới ánh trăng uống một ly rượu ngon, ngâm vài câu thơ buồn để thể hiện nỗi nhớ nhung những người cũ.
Nghe có lạ không?
Dù là trong tiểu thuyết hay trong thực tế, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là người phụ nữ.
Ta không thích như thế.
Vì vậy, ta đã để lại cho Tạ Thời An một loại cổ tốt nhất, gọi là Cửu U.
Theo truyền thuyết, địa ngục có mười tám tầng, tầng thứ chín chính là Cửu U.
Người bị trúng bùa Cửu U sẽ quên hết mọi thứ khiến họ vui vẻ, chỉ nhớ lại nỗi đau khổ.
Không chỉ là nỗi đau tinh thần, mà còn là nỗi đau về thể xác. Tất cả những vết thương mà họ đã từng trải qua từ khi còn nhỏ, sẽ cứ mãi lặp lại trong cơ thể họ, mỗi giờ mỗi phút. Nhưng bên ngoài thì không thể nhìn thấy dấu vết nào.
Chỉ đáng tiếc là Tạ Thời An thực sự đã quen sống trong sự nuông chiều. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng chịu bất cứ thương tổn nào. Ta chỉ có thể cho hắn thêm một loại cổ nữa, gọi là Tử Tâm.
“Vân Khê, nàng nói xem, Trương Tam đã chạm vào chỗ nào của nàng?!”
“Nàng đã cười với hắn phải không?!”
“Nếu nàng không cười với hắn, tại sao hắn chỉ tìm nàng mà không tìm người khác?!”
Ta có chút ngạc nhiên.
26.
Không ngờ Tạ Thời An lại quan tâm chuyện này đến vậy.
Khi cổ Cửu U và Tử Tâm kết hợp lại, còn có một tác dụng nữa. Người bị trúng cổ sẽ yêu ta điên cuồng, càng yêu ta, cổ Tử Tâm càng phát tác mạnh mẽ.
Cuối cùng, hắn sẽ chet vào ngày mà hắn yêu ta nhất.
Tuy nhiên, tình yêu của Tạ Thời An thực sự không có gì đặc biệt.
Cực kỳ cố chấp, ích kỷ và nhàm chán.
Quá là vô nghĩa.
Ta quyết định rời khỏi Trường An.
Trước khi đi, ta cần gặp lại những người bạn cũ của mình.
Chà, Đậu Khấu không cần gặp cũng biết nàng chet vì đói rồi.
Lưu ma ma cũng không cần gặp, bà ấy giờ nằm trên giường, thở thoi thóp, không nói nổi một lời.
Vì vậy, ta mang theo hành lý, lén lút đến gặp Diệp Uyển Thanh.
Diệp Uyển Thanh vốn rất sang trọng, cửa sổ đều làm bằng thủy tinh tốt nhất. Ánh nắng xuyên qua thủy tinh, chiếu trên nền đá xanh, phản chiếu thứ ánh sáng mê hoặc.
Chỉ là bây giờ, những cửa sổ thủy tinh đó đều bị che kín bằng vải bông dày. Cả căn phòng bị che kín, nhìn như một chiếc quan tài đồ sộ.
Diệp Uyển Thanh ôm đầu gối ngồi co rúc trong góc giường, gầy đến mức không thể nhận ra.
Giữa đêm khuya, có người xông vào, nhưng nàng không hề la lên lấy một tiếng. Ta tiến lại gần, đẩy vai nàng một cái.
“Diệp Uyển Thanh, ta đến thăm cô đây.”
Diệp Uyển Thanh như bị thứ gì đó dọa sợ, toàn thân run lên.
“Là... là ngươi, đồ tiện nhân!”
Ta lắc đầu.
Tại sao Diệp Uyển Thanh lại giống Đậu Khấu và Lưu ma ma như vậy?
Ta không thích giet người.
Nếu họ có thể đối xử với ta tốt hơn một chút thì tốt biết mấy?
27.
"Ngươi hài lòng rồi chứ, mặt của ta bây giờ thành ra thế này, hẳn là ngươi vui mừng lắm phải không?!"
"Cho dù mặt ta có bị hủy hoại, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được Thời An!"
"Chàng là của ta, chỉ là của riêng ta mà thôi, tất cả những người quyến rũ chàng đều phải chet!"
Ta lật người đè nàng ta xuống, tay giơ lên và tặng cho nàng ta hai cái tát.
Sau khi đánh xong, Diệp Uyển Thanh trắng dã mắt mà ngất đi.
Kể từ khi nàng trúng phải cổ độc, nàng không ăn không uống không ngủ, cơ thể đã hao mòn đến cực điểm.
Ta vỗ vỗ mặt nàng, không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.
Thôi, vậy thì thôi.
Ta vẫn nên rời đi trước khi trời tối.
Trước khi đi, ta để lại một bức thư cho Tạ Thời An.
Ta nói với hắn rằng ta không vui khi ở Trường An, ta muốn trở về Xuyên Tây.
Ta đã từng có hôn ước ở Xuyên Tây, bây giờ nghĩ lại, cuộc sống ở Tạ phủ không hề vui vẻ chút nào.
Thế nên, ta quyết định đi tìm hôn phu cũ của mình.
Tính toán một chút, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi Đình của Tạ Thời An.
Gần đây hắn luôn bị cha ép học, chắc hẳn sẽ không tìm được ta nhanh như vậy đâu.
Vậy nên ta thong thả đi bộ về Xuyên Tây.
Ở Xuyên Tây, ta có một căn nhà nhỏ, lúc trước ta cũng đã từng đưa Tạ Thời An vào ở. Không ngờ khi ta về tới Xuyên Tây, lại thấy từ trong nhà bập bùng ánh lửa, khói bếp lượn lờ trên nền trời xanh thẳm.
Tạ Thời An, sao hắn lại đến Xuyên Tây nhanh hơn cả ta?
Khi nhìn thấy ta, Tạ Thời An như phát điên lao về phía trước:
"Giang Vân Khê, nàng dám bỏ ta mà đi!"
"Gian phu đâu, nói mau, gian phu kia đâu rồi!"
Hôn phu ư? Đó đương nhiên là ta nói bừa lừa gạt hắn mà thôi.
28.
Ta cười, đưa tay ấn vào ngực hắn:
"Đau không?"
Tạ Thời An gật đầu, rồi đột nhiên lại lắc đầu mạnh, ôm ta vào trong lòng:
"Vân Khê, đừng rời xa ta."
"Chỉ cần nàng không rời xa ta, mọi khổ đau trên đời ta đều có thể chịu được."
Ta ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào khuôn mặt hắn.
Tạ Thời An gầy đi rất nhiều, gò má cao, hai má hõm sâu, dưới mắt còn ẩn hiện một quầng thâm nhạt. Mắt hắn đỏ ngầu, trong lòng mắt có những tia máu nhỏ li ti.
Chao ôi, Phệ Tâm cổ đã sắp đưa hắn vào chỗ chet rồi.
Có vẻ như hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của Tạ Thời An.
"Tạ Thời An, đi theo ta."
Suốt dọc đường đi, Tạ Thời An nắm chặt tay ta, chỉ sợ ta bỏ chạy.
Ta dẫn hắn đến sau núi của thôn, vòng qua hai khu rừng, rồi đến trước một nghĩa địa.
Ở đó, ba tấm bia mộ đứng ngay ngắn.
Tạ Thời An vẫn không hiểu chuyện đang xảy ra.
Cơn đau do độc Phệ Tâm cổ càng lúc càng mạnh, không đi được bao lâu, trán hắn đã rịn đầy mồ hôi.
Tội nghiệp cho hắn.
Từ Trường An đến Xuyên Tây, chuyến đi này chắc chắn không dễ dàng gì rồi.
"Tạ Thời An, không phải ngươi hỏi ta có hôn phu hay không sao?"
Ta giơ tay chỉ vào bia mộ;
"Ta không có hôn phu, nhưng đã có ba người chồng."
"Ngươi là người thứ tư."
29.
Tạ Thời An đột nhiên trừng mắt;
"Nàng, nàng nói gì cơ!"
Ta lấy khăn tay ra, lau sạch bụi trên bia mộ;
"Họ à, họ cũng giống như ngươi."
"Họ thích lừa dối ta."
"Ngươi nói xem, vì sao đàn ông sao cứ phải lừa dối như vậy?"
Tạ Thời An không nói gì. Hắn trừng mắt, đột nhiên ngã ngửa xuống đất. Không lâu sau, một con trùng màu đỏ tươi từ miệng hắn chậm rãi bò ra.
Ta vội vàng nắm lấy Phệ Tâm cổ trong tay, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Độc vật của ta, gọi là Cổ Mỹ Nhân.
Nó dùng Phệ Tâm cổ làm thức ăn, ăn càng nhiều thì ta sẽ ngày càng trở nên xinh đẹp.
Phệ Tâm cổ này, ta đã đợi nó suốt hai năm trời ròng rã.
Ta không nhìn Tạ Thời An thêm một lần nào nữa, đứng dậy trở về nhà, vác cuốc lên núi.
Không lâu sau, một tấm bia mộ không tên lại được dựng lên trong rừng. Mùa đông qua, mùa xuân đến, hoa ngọc lan trên núi Bạch Vân trong thôn lại nở.
Mỗi khi đến mùa này, rất nhiều thư sinh từ nơi khác đến tham quan. Họ sẽ viết thơ vẽ tranh trong chùa, thảo luận về Phật pháp với sư phụ, vô cùng náo nhiệt.
"Không có sao?"
"Ôi cái thân ta..."
"Ai da!"
Không lâu sau, một giọng nam thanh thoát từ xa truyền tới.
Ta cầm giỏ tre đi lại, chỉ thấy một thư sinh trẻ tuổi quần áo là lượt đang ngồi cúi mặt, nhíu mày.
Hắn dẫm phải bẫy thú, trên tất trắng của hắn đã rỉ ra vài vệt máu.
Ta hốt hoảng kêu lên, vội vã chạy lại gần, cúi xuống dịu dàng hỏi:
"Công tử, ngươi không sao chứ?"
Thư sinh ngẩn ngơ nhìn ta, rồi hai má hắn chợt đỏ lên:
"Không, không sao..."
Ta ngẩng mặt lên, chớp mắt, nhìn hắn với vẻ ngại ngùng e thẹn:
"Nhà ta ở dưới núi, công tử đừng lo, ta sẽ đưa công tử đi tìm đại phu."
Ta đỡ thư sinh đi xuống núi.
Sau lưng, những đoá hoa ngọc lan trắng rụng đầy đất.