Khi Khương Vị đi làm về, vừa mở cửa đã nhìn thấy giày của Nhạc San ở trong tủ giầy: “Nhạc San?” Anh vừa thay giày vừa gọi Nhạc San.
“Cậu về rồi à.” Nhạc San đang nằm trên sofa nghịch điện thoại, nghe thấy giọng Khương Vị thì ngồi thẳng dậy.
Tuần này cô bận rất bận, luôn phải chọn vải cho bộ váy mới, ngày nào cũng chạy đi xem mẫu vải. Hôm nay đã quyết định đặt hàng, nên chạy đến nhà Khương Vị luôn.
“Cậu hết bận rồi hả?” Khương Vị đi đến bên sofa, hơi mệt mỏi xoa đầu, ngồi xuống sofa.
“Đúng vậy, chỉ cần chờ điện thoại nữa thôi.” Nhạc San để điện thoại xuống, nhìn Khương Vị, “Nhìn cậu không khỏe lắm. Mệt lắm hả?”
“ừ, hơi mệt.” Khương Vị lấy tay che mắt, Nhạc San chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím lại của anh.
Cô ngồi vào bên cạnh anh: “Bị Hứa Công mắng?”
“Gần như vậy.” Khương Vị xoa đầu Nhạc San, làm cô đắc ý rung đùi.
Nhạc San cầm lấy tay anh, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều quá.” Cô vẫn thích Khương Vị cười hơn, thật muốn kéo khóe môi anh lên.
Nhạc San nghĩ một lát, chủ động nói: “Không thì tớ hát cho cậu nghe nhé.”
“Hở?” Khương Vị bỏ bàn tay đang che mắt ra, nhìn Nhạc San.
“Tớ hát tình ca cho cậu nhé.” Nhạc San nói xong thì hắng giọng, ngồi tìm cảm xúc một lát, đột nhiên lại giơ tay đẩy mặt Khương Vị, “Cậu đừng nhìn tớ, cậu cứ nhìn tớ làm tớ không hát được.” Cô đẩy mặt Khương Vị sang phía bên kia, rồi mới bắt đầu hát.
“Bản tình ca nhỏ nhé.” Nhạc San lại nhắc lại lần nữa, sau đó bắt đầu hát, “Đây đơn giản là một bản tình ca nho nhỏ ~”
Một câu ngắn ngủi, không có chữ nào theo điệu nhạc, nếu không phải có lời bài hát, Khương Vị hoàn toàn không nhận ra đây là bài hát gì. Anh nhếch môi, kìm nén không cười ra.
“Hát về những tâm tình phức tạp của người đời —— ”
Tiếng cười không kìm nén được vang lên cùng lúc với từ ‘phức tạp’, Khương Vị cười mấy cái, rồi theo quán tính từ nghẹn cười trở thành cười ha ha.
(Bài hát Bản tình ca nhỏ:)
https://youtu.be/_aWXDrRmOLg
Nhạc San tròn mắt, xấu hổ nhào về phía Khương Vị: “Cậu dám cười! Không cho cậu cười!” Cô xông lên ôm lấy cổ Khương Vị.
“Tớ không cười, không cười nữa.” Khương Vị cười chảy nước mắt, lại cố gắng nhịn cười nói với Nhạc San.
Đều nói Khương Vị ít cười, nhưng chỉ cần anh vừa nghe thấy Nhạc San hát, không đến một câu, sẽ bật cười ha hả.
Nhạc San nhìn lông mày anh giãn ra, ánh mắt cong cong vẫn đang nhịn cười, thì hừ một cái: “Tớ mặc kệ cậu.”
Cô bỏ bàn tay đang ôm Khương Vị ra, định đi ra ngoài, lại bị Khương Vị ôm lấy, nhận lỗi với cô: “Tớ rất vui vì cậu hát cho tớ.”
Đúng rồi, cười chảy cả nước mắt mà, hừ.
“Còn là tình ca nữa.” Khương Vị nói nhỏ, “Tớ thật sự rất vui.”
Nhạc San không để mình bị lừa, bởi vì cô biết, cái cô muốn và Khương Vị cho không giống nhau, không bao giờ hát cho cậu nghe nữa.
“Thật đó.” Khương Vị nói, “Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Nhạc San không thấy Khương Vị nói tiếp, liền tò mò hỏi.
“Hơn nữa còn ngoài dự kiến của tớ.”
“Ngoài dự kiến gì?”
Có thể nói là anh tưởng Nhạc San sẽ hát《 Tình yêu của người kéo thuyền 》 hoặc là 《 Cô gái dũng cảm tiến lên》 sao?
(Tình yêu của người kéo thuyền:
https://youtu.be/HcuZagUJFvY
Cô gái dũng cảm tiến lên:
https://youtu.be/i0RIojAF3Gc
Đương nhiên không được rồi.
“Hát dễ nghe hơn trước, tiến bộ rất nhiều.” Khương Vị nói.
Nhạc San gật đầu đồng ý: “Thật ra tớ cũng cảm thấy vậy.” Cô còn vụng trộm luyện tập mà, quả nhiên có trả giá sẽ có hồi báo.
Nếu cô ghi âm hai câu mình vừa hát rồi tự mình nghe, có thể sẽ ném bản ghi âm vào mặt Khương Vị mà gào lên: Đồ lừa đảo!
Bị Nhạc San dỗ như vậy, một ít cảm xúc sa sút lúc đi làm đều biến mất. Khương Vị cảm thấy tinh thần thoải mái hơn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn.
“Hôm nay cậu ở nhà tớ hả?”
“Đúng vậy.” Nhạc San cầm lấy điện thoại, “Mai phải đi sớm mà? Không có việc gì nên tớ định ở lại đây luôn. Cậu không nhớ tớ hả?”
“Nhớ chứ.” Khương Vị xoa má Nhạc San, đặc biệt thích lúc cô làm nũng với mình.
“Tớ còn mang theo đồ cần dùng cho ngày mai đấy.” Nhạc San nhìn Khương Vị, bộ dáng cầu khen ngợi.
Khương Vị hiếu kỳ: “Cậu mang theo cái gì?”
“Cậu nói trời sẽ lạnh.” Nhạc San chìa một ngón tay phải ra, chọc vào tay trái, “Cho nên tớ mang theo áo khoác dài tay, quần dài, có cả giày thể thao và mũ nữa.”
Lúc này cô đếm được bốn thứ, vì thế lại giơ thêm một ngón tay: “Còn có bọc đồ ăn nữa.”
“Sau đó thì sao?” Khương Vị nhìn chằm chằm ngón tay Nhạc San, thấy cô đã đếm xong rồi, ngón tay cụp lại, nắm thành nắm đấm, nghiêng đầu hỏi anh: “Còn cần thứ gì nữa à?”
Quả nhiên là những thứ Nhạc San có thể chuẩn bị.
“Không có.” Khương Vị bất đắc dĩ cười, “Vậy là đủ rồi.”
“Vậy đi cắm trại thì ở trong lều hả?” Nhạc San chưa từng tham dự hoạt động như thế này, cả đầu đều là dấu chấm hỏi, “Lều trại phải thuê à?”
“Tớ có, nhưng mà phải mua thêm túi ngủ.” Khương Vị giải thích.
“Chỉ có hai chúng ta thôi à?”
“Còn có người khác nữa.”
“Tối có đốt lửa trại không?” Nhạc San giống như cái đuôi nhỏ, đi theo sau Khương Vị hỏi liên tục.
“Cái này tớ cũng không biết… Nhưng mà chúng ta đi ngắm sao mà.” Khương Vị rất kiên nhẫn đối với Nhạc San, cho dù Nhạc San có hỏi vẫn đề khó trả lời đến đâu, anh cũng chỉ nói đến lúc đó sẽ biết.
Buổi sáng thứ bảy, Khương Vị và Nhạc San đi từ sớm. Tới chỗ tập hợp mới phát hiện quả thật không ít người đi, hình như là hoạt động của nhóm yêu thích thiên văn.
Người dẫn đầu tuổi cũng không lớn, khá thân với Khương Vị, trông thấy Nhạc San thì trêu anh: “Lần này còn dẫn cả người nhà cơ à. Không cần cô đơn một mình trong lều nữa.”
Mọi người đến đông đủ, người dẫn đầu kiểm kê số người và đồ vật mang theo, đoàn xe bắt đầu xuất phát.
Xe Khương Vị chỉ chở mỗi Nhạc San, cho nên ghế sau để rất nhiều đồ. Nhạc San ôm một túi đồ ăn ngồi ở ghế phụ, vừa ăn vừa hỏi: “Có xa không?”
“Đi mất nửa ngày.” Tình hình giao thống buổi sáng sớm không tệ, Khương Vị cũng thả lỏng hơn nhiều.
Tiếng Nhạc San ăn, làm người ta nghĩ đến con chuột nhỏ.
“Mới sáng ra đã ăn đồ nhiều dầu mỡ như vậy à?” Khương Vị nhịn không được hỏi cô, thì lại bị Nhạc San đút cho ăn.
Đồ ăn cũng không quá nhiều dầu mỡ, mùi vị lành lạnh, Khương Vị nhai xong thì quay đầu về phía Nhạc San, vừa há miệng, lại bị cô đút cho ăn tiếp.
Cả đường đi, miệng Nhạc San không hề dừng lại. Mông cô tê dại, nên vừa tới nơi, liền xuống xe hoạt động.
Nhìn thấy Khương Vị cũng xuống xe, Nhạc San chạy tới: “Chúng tớ cắm trại ở đâu thế?”
Khương Vị chỉ lên trên, Nhạc San nhìn theo tay anh, há miệng: “Còn phải leo núi hả?”