Nhạc San hâm mộ nhìn mấy người trong đội được ngồi trên xe ba bánh đi trước. Họ phải mang hành lý của mọi người lên núi trước.
Đội trưởng đợi người bản xứ tới dẫn đường, thì kiểm kê số người một lần nữa, rồi xuất phát.
“Nếu không chúng ta đi theo bên kia nhé?” Khương Vị chỉ về hướng chiếc xe ba bánh mới đi.
“Có gì khác nhau à?” Nhạc San vừa chỉnh lại dây túi, vừa hỏi. Dưới sự đề nghị mãnh liệt của Khương Vị, cô chỉ để lại hai chai nước, không mang theo mấy túi đồ ăn vặt làm tăng trọng lượng. Nnhuwng mà nước cũng khá nặng, nên bị Khương Vị cầm lấy.
Khương Vị nhìn đội trưởng đã đi trước, thì vội vàng giải thích: “Đường phía sau đã được làm lại, có thể đi xe lên. Đường bên này chỉ đi bộ được thôi, mà cũng không dễ đi.”
Dù sao cũng phải đi, đường nào chả giống nhau.
“Chúng ta đi cứ cùng mọi người thôi.” Nhạc San nhìn về phía trước, đẩy Khương Vị, “Nhanh lên, đi thôi.”
Lúc đầu con đường nhỏ còn có thể chứa được hai ba người đi song song, đến chỗ hơi dốc thì chỉ có thể đi một mình. Không có cầu thang đá, đường đất bằng phẳng như mấy điểm du lịch, mà phải đi qua rừng cây.
Cây cối rậm rạp, nếu không có người bản xứ quen đường, bọn họ đã bị lạc từ lâu rồi. Con đường nhỏ uốn lượn, lúc xoay người phải có Khương Vị đỡ phía sau, thì Nhạc San mới có thể đi tiếp được. Cành lá sum suê, che khuất bầu trời, chỉ còn lại một chút ánh sáng lọt qua kẽ lá.
“Đừng dẫm phải mìn nhé.” Dân bản xứ quay người nói với cả đội.
Nhạc San không hiểu hỏi Khương Vị: “Mìn là cái gì?”
“Phân trâu.” Môi Khương Vị hơi mím lại, “Đây là đường trâu đi mà.”
“Đây là cái chỗ nào thế?” Nhạc San thở hổn hển, không biết là do trời mới mưa, hay do trên núi ẩm ướt, mà đất hơi dính, làm giầy cô hơi ướt.
Khương Vị cười, anh cầm tay Nhạc San, đi ở sau lưng cô. Hai người họ đi cuối đội.
“Nhưng mà không khí trên núi thật sự rất tốt, trong lành, mát mẻ.” Nhạc San hít mũi, ngay sau đó, “Ơ ——Mìn à.”
Cô đi qua đống phân trâu, còn quay lại nhìn nó: “Cậu nói xem, vì sao trâu lại đi loại đường này chứ. Trâu có thể đi loại đường này sao?”
Khương Vị cảm thấy mình đang mang theo một quyển mười vạn câu hỏi vì sao, còn là loại cái gì cũng không biết: “Cậu có hai chân mà còn đi được, sao trâu bốn chân lại không thể đi?”
“Cậu nói rất có lý, nhưng sao nghe xong, tớ lại thấy không thoải mái nhỉ.” Nhạc San nhăn mũi, cô dùng tay bám vào một thân cây ven đường, đi lên một con dốc nho nhỏ, cô cảm thấy chân mình đứt luôn rồi. Mặt đất ẩm ướt, tơi xốp, cô vừa đặt hai chân lên, còn chưa kịp cổ vũ tình thần, chân đã trượt xuống, cả người ngã về sau, rơi vào trong lòng Khương Vị.
“Mẹ ơi.” Nhạc San được Khương Vị đỡ, nửa đẩy, nửa ôm, đi tiếp, “Dọa chết tớ mất.” Nhạc San đứng lên trên, rồi xoay người kéo Khương Vị lên.
“Đây là cái chỗ quái gì thế ——“ Cô lại cảm thán lần nữa.
Đi đến đoạn đường sau, Nhạc San không nói chuyện nữa. Bởi vì cô đã mệt đến mức không còn sức để nói chuyện rồi. Càng lên cao, cây cối càng thưa thớt, cuối cùng đi tới chỗ bãi cỏ rậm rạp. Ánh mặt trời mỏng manh chiếu lên thảm cỏ, gió nhẹ thổi qua đỉnh núi, còn tạo ra âm thanh xào xạc.
Nhạc San nhìn đỉnh núi đầy cỏ xanh, thì thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đến rồi. Cô không thèm chú ý tới phong cảnh xung quanh, ôm lấy tay Khương Vị tìm chỗ dựa.
Mình là một Nhạc San tàn phế. Trán cô dán vào tay Khương Vị, kéo lê bước chân đi theo anh.
So với Nhạc San ngày nào cũng ở trong nhà, Khương Vị đi lên đến đỉnh núi cũng không hề nhăn mày. Ngọn núi này tuy hơi dốc, nhưng cũng không quá cao. Nhưng mà sau gáy anh vẫn có một tầng mồ hôi.
Nhạc San mệt mỏi cúi đầu đi một lúc, đến khi ngẩng đầu lên mới thấy. Trên chỗ tương đối bằng phẳng, có một dãy nhà.
Cả đội nghỉ ngơi một lát, rồi bắt đầu dựng trại trước khi trời tối.
Nhạc San hoàn toàn không giúp gì được. Lúc đầu cô còn giúp đỡ dọn đồ, sau đó liền trở thành chân chạy.
Lều của Khương Vị không to, bên ngoài có một lớp bạt, còn có cả cửa sổ có thể kéo ra, bên trong có thể để hai cái túi ngủ. Nhạc San vui vẻ chạy đến chỗ xe ba bánh, mang hành lý của cô và Khương Vị vào trong lều.
Đây là lần đầu tiên Nhạc San nhìn thấy lều trại, cũng là lần đầu tiên đi cắm trại. Cô vừa tò mò vừa kích động, vừa thấy lều dựng xong liền chui vào. Trong lều đã trải mấy tầng bạt chống ẩm, nhưng giẫm chân lên vẫn thấy cứng. Không gian bên trong lều không lớn, vừa tối vừa yên tĩnh, giống như vừa đi vào, tiếng ồn bên ngoài liền nhỏ đi.
Nhạc San ngồi trên túi ngủ, cảm thấy mình giống con ốc sên chui trong vỏ.
Khương Vị ngồi ngoài cửa hỏi: “Thế nào?”
“Cảm thấy rất kỳ diệu.” Nhạc San vừa nói vừa mở túi ngủ ra, muốn nằm thử, “Cậu kéo cửa vào, tớ muốn thử cảm giác ở trong lều.”
“Ừ.” Nhìn Nhạc San nhét mình vào túi ngủ, Khương Vị cũng cởi giày, chui vào trong lều, kéo khóa lên.
Ánh sáng bị ngăn cách, bên trong càng yên tĩnh hơn.
“Nè ——“ Nhạc San bọc mình như một con tằm, cô nhìn Khương Vị, hỏi anh, “Sao cậu cũng vào đây?”
“Tớ ở cùng cậu.” Khương Vị ngồi cạnh Nhạc San, “Ngủ trong đó có ấm không? Có thoải mái không?”
“Cũng được.” Nhạc San cảm nhận một lát, “Nhưng mà vẫn rất cứng.”
“Kiên nhẫn một chút đi.” Khương Vị ấn mặt đất, nhìn Nhạc San, rồi giơ tay nhéo mũi cô.
Hai tay Nhạc San đều ở trong túi ngủ, không thể phản kháng anh, bị chạo vài lần, liền lắc đầu tránh khỏi tay Khương Vị.
Cuối cùng cô rút tay ra, ôm tay Khương Vị: “Đừng nghịch nữa.”
“Ừ.” Tay Khương Vị bị Nhạc San cầm lấy, anh xoay tay cầm lấy cổ tay Khương Vị, một tay khác chống trên mặt đất, cúi người hôn Nhạc San, sau đó lùi xuống, cắn cằm cô.
“Chú ý trường hợp đó, đồng chí Khương Vị.” Nhạc San từ chối mấy lần, rồi nói.
Khương Vị dừng lại, chỉ nhìn Nhạc San, làm cô hơi mềm lòng. Anh đứng dậy, kéo cửa lều xuống.
Không khí hơi lạnh tiến vào trong lều, làm Nhạc San hắt xì một cái.
“Mặt trời xuống núi thì sẽ lạnh đấy.” Khương Vị nhìn Nhạc San bò ra ngoài, sau đó nhìn xung quanh, mọi người đều đã dựng xong lều rồi.
Nhạc San lấy áo khoác trong ba lô ra, rồi đi ra ngoài theo Khương Vị.
Mọi người đều ở bên ngoài, trên bãi đất trống đã có một đống lửa trại không quá lớn. Nhạc San hưng phấn: “Thật sự có lửa trại sao, muốn làm tiệc tối sao?”
Cô luôn nghĩ tới cảnh một đám người nắm tay vây quanh lửa trại khiêu vũ.
“Có thể là để sưởi ấm.” Khương Vị cười, “Buổi tối trên núi rất lạnh.”
Nhạc San thất vọng hít mũi.
“Cho dù có tiệc tối thật, thì cậu có tiết mục biểu diễn à?” Khương Vị nhìn đội trưởng vẫy tay với anh, liền đi về chỗ anh ta.
Nhạc San đi theo anh: “Vậy thì bỏ đi, lòng có dư mà lực không đủ.”
Khương Vị và đội trưởng là bạn bè, đã đi cùng nhau rất nhiều lần rồi. anh ta gọi Khương Vị tới, là muốn Khương Vị làm cơm tối.
Cắm trại đương nhiên là phải kết hợp với đồ nướng rồi.
Giá nướng, đồ nướng, gia vị đều đã chuẩn bị sẵn rồi. Đội trưởng còn phân công hai người đến nhóm lửa, đưa đồ cho Khương Vị.
Nhạc San chưa nhìn thấy Khương Vị làm đồ nướng bao giờ, vì thế đứng ở bên nhìn anh. Lửa rất lớn, làm mặt Khương Vị hơi đỏ, anh nhìn giá nướng, dùng quạt quạt lửa, bộ dáng đâu vào đấy, làm việc nướng đồ ăn tục tằng cũng trở nên cao nhã hơn nhiều.
Nhạc San càng nhìn càng đói, cô nuốt nước miếng.
“Đói hả?” Khương Vị nhìn Nhạc San rồi cười, đưa cho cô một xiên đậu phụ, “Ăn tạm đi.”
Buổi trưa ăn tạm ở trên xe, lại leo núi cả chiều, tất cả mọi người đều đói. Chó dù vẫn còn bận, nhưng tầm mắt đều dính vào Khương Vị, chờ mùi thơm bay ra, liền xông lên cướp.
Khương Vị đưa cho Nhạc San một xiên đã chín để cô ăn, chờ mọi người lấy hết, thì lại nướng tiếp.
Nhạc San bị mọi người chen lấn, đẩy ra bên ngoài. Chờ mọi người đi hết, mới đi tới bên Khương Vị, xiên nướng trên tay cũng chưa ăn, vẫn còn tỏa ra hơi nóng.
“Nè.” Nhạc San chìa một viên cá ra cho Khương Vị, “Cậu ăn trước đi, cậu cũng chưa ăn gì cả.” Cô đau lòng nói.
Nhìn Khương Vị cắn xong viên cá đó, thì cô cũng ăn một viên, sau đó lại chìa cho anh, hai người cùng chia nhau xiên nướng đó.
Nhạc San ném que tre vào thúng rác, xoa tay, thật sự rất lạnh.
Khương Vị nhìn Nhạc San: “Cậu còn muốn ăn gì không?”
Nhạc San lắc đầu.
Khương Vị sờ tai cô, rồi cầm lấy tay cô: “Sao lại lạnh thế này. Đi lấy áo mặc vào. Đừng đến đây, đến chỗ lửa trại cho ấm.”
Nhạc San không muốn đi, lại bị Khương Vị nghiêm khắc nhìn, mới đi về phía lửa trại đối diện.
Bên lửa trại có một cậu nhóc, đang dùng dao tách hạt dẻ, thấy Nhạc San đến thì đưa cho cô một ít hạt dẻ đã chín: “Chỉ ăn đồ nướng sao no được. Em có một ít khoai lang, lát nữa ăn khoa lang nướng.” Cậu ta đắc ý nhếch môi, “Lát nữa chia cho chị một củ.”
“Cảm ơn nhé.” Nhạc San cười nói, sau đó lại bồi thêm một câu,”Vậy cậu phải nhớ kỹ tôi đó.”
Cô nói xong liền cúi đầu bóc hạt dẻ, bởi vì cô thích ăn hạt dẻ, nên tốc độ bóc rất nhanh. Chỉ một lát đã bóc xong chỗ hạt dẻ đó, chạy đến bên Khương Vị, đút cho anh ăn.
Khương Vị nướng xong, thì để đó cho người khác dọn, đi đến chỗ lửa trại tìm Nhạc San, nhưng không thấy cô ở đó. Trời đã tối mịt, Khương Vị không thể nhìn xem Nhạc San ở chỗ nào, vừa định đi tìm cô, thì nghe thấy Nhạc San gọi anh.
Nhạc San chạy từ trong lều của bọn họ ra, kéo Khương Vị về lều.
“Cậu chưa ăn gì cả.” Nhạc San kéo Khương Vị vào trong lều, bên trong có một bát mì ăn liền, cô bật đèn pin chiếu sáng, “Tớ tìm nước ấm ủ mì cho cậu, ăn đi cho ấm người.”
Cô nói xong lại đi ra ngoài, một lát sau liền mang một củ khoai lang nướng vào trong lều, vừa vào liền thả củ khoai xuống đất: “Nóng quá, nóng quá.”
Khương Vị đứng bên giá nướng cả tối, ngửi không cũng thấy no rồi, nhưng khi bê bát mì ăn liền ấm áp, lại cảm thấy đói. Anh ăn mấy miếng liền nhăn mày nhìn Nhạc San: “Sao cậu không mặc thêm áo dày.”
Nhạc San ủy khuất, kéo áo khoác mỏng nói: “Tớ tưởng như vậy là đủ rồi, nên chỉ mang theo cái này.”
Khương Vị bỏ mì ăn liền xuống, lấy một chiếc áo khoác trong ba lô của mình ra: “Mặc vào đi.”
Anh phải kiểm tra hành lý của Nhạc San.
Nhạc San ăn một miếng mì, rồi bỏ bát xuống, mặc áo khoác của Khương Vị vào: “Vậy cậu mặc cái gì?” Cái áo khoác này Khương Vị mặc cũng thấy rộng, Nhạc San mặc thì càng rộng hơn, cả khuôn mặt đều chìm trong cổ áo, hành động cũng chậm hơn.
“Tớ còn không lạnh.” Cơ thể Khương Vị tốt hơn Nhạc San nhiều, vừa rồi mới đi ra khỏi bếp, lại ăn một bát mì, cả người đều thấy ấm áp dễ chịu.