Cô Thành Bế

Chương 103: Lạc Hồng



Nước mắt nàng như sương đọng u lan, ta nhắm mắt, lần kiếm theo đường chảy của giọt lệ nàng, cho đến khi chạm tới môi nàng.

Nàng không khỏi run lên, hai tay chống lên ngực ta như bị hoảng sợ, ta kịp thời ôm eo nàng, siết lấy, tiện thể nửa cưỡng chế loại bỏ khoảng cách nàng muốn kéo ra trong nháy mắt.

Môi ta dao động giữa đôi môi nàng, hơi thở cảm nhận được vẫn là mùi hương thiếu nữ thanh tân trong trí nhớ, êm ái thơm tho như hương xông y phục của nàng, lại ngọt như hương an tức, mang vị kẹo ngọt.

Cơn giận dữ và dè dặt của nàng dần tan ra trong vòng tay ta, mở miệng muốn nói gì đó, lại bị nụ hôn ta lấp kín, dẫn dắt nàng ôn lại mối triền miên đã lâu không gặp giữa chúng ta.

Ta ra sức đốt lửa, nàng cũng chẳng ngại làm một con thiêu thân. Hô hấp của nàng dần gấp gáp, cũng không còn bị động trong tiếp xúc với ta nữa, hôn ta, ôm chặt ta, vươn cánh tay như nữ la quấn lấy ta, chuỗi động tác này tiến hành nhanh chóng mà kịch liệt, khiến bóng hình chúng ta dưới ánh nến rung rinh trông như đang vật lộn.

Nàng ôm siết lấy cổ ta, có một khoảnh khắc thật sự đã làm ta không thể thở nổi, ta bèn bắt lấy tay nàng ghìm xuống, nhưng chạm vào cổ tay nàng rồi, ý niệm chợt đổi ngoặt, ta bắt đầu một thử nghiệm mập mờ khác.

Tay ta dò từ cổ tay nàng vào trong ống tay áo nàng, lần vào trong tay áo đơn, từng tấc từng tấc lướt qua khoảng da thịt cám dỗ ta mới rồi, cuối cùng dừng lại trên cùi chỏ nàng, vuốt ve lưu luyến tại đó. Đó là cấm địa chưa từng bị người khác phái chạm vào của nàng, nàng thẹn thùng đỏ mặt, bất giác rụt ra sau, né người muốn tránh ta tiến thêm một bước đòi hỏi, song đương xoay người, tấm áo gấm hoa tay rộng nàng khoác lại từ đầu vai tuột xuống giữa khuỷu tay, ta rút tay bắt lấy kéo một cái, cả tấm áo lập tức rời khỏi thân mình nàng.

Ta giơ tay lên, tấm áo tay rộng như mây trôi, rơi lên chụp lưu ly của chiếc đèn cầy cung đình cực đại, ánh sáng trong phòng nhất thời tối xuống, lại nhuốm màu ấm nồng của gấm hoa mỹ lệ, bầu không khí càng thêm ướt át mơ màng. Nàng đưa mắt nhìn theo phương hướng gấm hoa bay xuống, sau đó kinh ngạc dời mắt về trên ta, chưa kịp có phản ứng gì, ta đã lại cúi người về phía nàng. Bóng trên màn giấy hoa mai ghép thành đôi, rồi lại chồng lên nhau hợp thành một.

Túi thơm lén tháo, đai lưng trộm cởi, ta tiếp tục tiến hành cuộc tập kích dịu dàng vào nàng, mà nàng cũng mang lòng hiếu kỳ và ham muốn trả đũa của trẻ con, lặng lẽ gỡ khóa ngọc trên đai lưng ta. Đai áo bên hông bỗng lỏng lẻo khiến cả người ta rùng mình, song nhanh chóng bình tĩnh lại, ta không ngăn cản động tác của nàng mà thuận thế cởi bào phục của mình ra, thả xuống đất.

Chúng ta hòa động tác hôn môi và cởi áo vào bóng đêm dày đặc, trong hương thơm nồng nàn, lễ nghĩa vốn tồn tại giữa nội thần và công chúa cũng rời chúng ta đi, hóa thành những lộn xộn theo xiêm áo bị đôi ta vứt lung tung tản mát khắp đất. Lúc giữa chúng ta chỉ còn sót lại một lớp áo mỏng, chúng ta ôm nhau ngã xuống giường, hai bàn tay nóng bỏng của công chúa dò xuống dưới vạt áo ta, mơn trớn từ thắt lưng ta, ấn lưng ta xuống, mạnh như thể đầu ngón tay sắp mọc vòi rễ, xuyên qua da thịt ta, trói buộc trái tim đang thất thường nhịp đập của ta. Ta cúi đầu hôn lên chiếc cổ cao thon của nàng, dừng đường ve vuốt lại in dấu dưới xương quai xanh nàng, cái nơi da thịt ấm mềm còn bí ẩn hơn cánh tay ngọc ngà.
Loading...


Điều này một lần nữa làm nàng bắt đầu run lên bần bật, cánh tay ôm ta cũng rụt về. Hai mắt nàng nhắm chặt, chẳng dám nhìn ta, rèm mi vương lệ rung rung, song khóe miệng lại lấp ló nụ cười, xem chừng nàng có phần thấp thỏm đối với những cử động không biết mà ta có khả năng tiến hành, song cũng không kháng cự.

Dưới ánh nến nhảy nhót, nàng mới xinh đẹp làm sao, nếu ta là một nam tử bình thường thì trò chơi tình ái này sẽ là niềm vui đời người tốt đẹp biết mấy, nhưng nàng chúm chím ngậm tình mà lại chẳng biết, hôm nay đối với ta là tràng kịch diễn xuất trong đau đớn như giẫm trên lưỡi dao.

Ta nhìn lúm đồng tiền của nàng, lặng lẽ lùi ra sau, lớp áo mỏng rộng mở cuối cùng cũng tuột xuống theo hành động này.

Đứng thẳng trước ngọn đèn lưu ly, ta nhẹ giọng gọi nàng: “Công chúa…”

Nàng mỉm cười xoay người về phía ta. Lúc nàng mở mắt ra nhìn ta, ta dứt khoát vén tấm áo tay rộng phủ trên đèn lưu ly lên, ánh sáng ngời ngời bị phong tỏa trước đó gấp gáp tràn khắp gác ấm, cũng chiếu sáng cơ thể trần truồng không một mảnh vải của ta.

Nàng chưa thích ứng được với độ sáng đột ngột tăng lên, cau mày chớp mắt rồi mới lại mở ra. Sau cái nhìn tỏ vẻ khó hiểu đối với ta, ánh mắt nàng dời đến thân ta. Sững sờ nhìn chằm chằm vào bộ phận xấu xí héo quắt không lành lặn dưới hông ta một chốc, nàng mới như bỗng ý thức được đây là cái gì, kết quả này hiển nhiên đã làm nàng khiếp sợ, nàng không khỏi hô khẽ một tiếng, nhanh chóng nhắm mắt lại lách mình vào trong, không dám nhìn nữa.

Ta tận lực nhoẻn một nụ cười, chậm rãi bước về phía trước lại gần nàng: “Công chúa, người không nhìn nữa à? Đây chính là câu trả lời người muốn.”

Nàng khép chặt mí mắt hệt như rất sợ để lọt một tia sáng làm tổn thương mắt mình, trên mặt hiện vẻ thống khổ, nàng cố sức kề sát vào vách tường bên trong, vùi mình vào bóng tối ánh đèn lưu ly không với tới. Những động tác mới rồi của chúng ta đã đánh đổ khay mâm và lư hương con vịt trong lồng ủ, tro hương gặp nước tắt ngấm, hãy còn khói trắng nghi ngút bốc lên, nước nóng bị đổ thì đang chậm rãi lan ra trên giường, chạm đến mắt cá chân công chúa, nàng kinh hoàng co lại, càng thêm nỗ lực cuộn mình vùi trong góc, nom như một con vật nhỏ né tránh hơi lạnh mùa đông.

Ta mở tấm áo tay rộng cầm trong tay ra phủ lên người nàng, đứng lặng hồi lâu, sau đó uốn gối quỳ xuống trước sập nàng: “Công chúa,” ta nhìn bóng lưng nàng để lại cho mình, nhẹ nhàng nói, “Đúng như lời người nói, trong đời này, chúng ta ngoài công chúa và nội thần ra có lẽ còn có thể có một số quan hệ khác, chẳng hạn như bạn bè, huynh muội, thầy trò… Nếu người khoan thứ cho thần nói năng vượt quyền. Nhưng, có một loại quan hệ sẽ mãi mãi không thể tồn tại giữa chúng ta, đó chính là phu thê, hoặc giả, tình lữ. Đây là chuyện đã định sẵn từ trước kể từ khi thần vào cung, cơ thể tàn khuyết của thần khiến thần không thể trở thành chồng hay tình nhân của bất kỳ nữ tử nào, cũng không thể cùng chung chăn gối với họ, không thể làm họ sinh con dưỡng cái, nối dài sinh mệnh. Ký thác tình cảm vào một người như thần giống như yêu một món đồ, một cuộn tranh vậy, có lẽ có thể đạt được sự an ủi tâm linh tạm thời, song không thể nhận được hơi ấm thế tục chân thật. Người là cô gái tốt đẹp nhất ta từng gặp trên đời, nên có được nhân sinh mười phân vẹn mười, khi còn con gái thì được cha mẹ bảo bọc, làm vợ người ta thì được phu quân che chở, tương lai càng nên có con cái quây quần, hưởng niềm vui gia đình lâu dài. Mà những điều này vừa vặn lại là thứ thần không thể cho người.”

Ta thoáng dừng lại, công chúa hoàn toàn không có ý muốn thảo luận với ta đề tài này, vẫn cúi đầu co ro trong tấm áo tay rộng, ta không trông thấy vẻ mặt nàng, chỉ có thể nhận ra vai nàng đang run rẩy.

Khi nàng thương tâm cực điểm là như vậy, nửa câu cũng chẳng hé lời. Nhưng đối với ta, đỉnh điểm khó chịu nhất dường như đã qua, trái lại, bây giờ lại có thể thật bình tĩnh tiếp tục nói với nàng những lời từ tận đáy lòng, “Chuyện hai ta vốn là sai lầm. Tài tuấn quốc triều như mây trời, công chúa từng gặp rất nhiều, tỷ như Phùng Kinh, Tào Bình, Tô Thức, Án Kỷ Đạo, Thôi Bạch, đều siêu quần xuất chúng, phong thái tót vời. So với họ, ta quả thực nhỏ bé như bụi bặm, chỉ hơn họ ở chỗ có nhiều cơ hội chung đụng với công chúa nên được công chúa đối đãi bằng con mắt khác mà thôi. Nếu chẳng phải thân trong khốn cảnh, công chúa vốn cũng sẽ không dây dưa dính líu đến ta, huống hồ, ta đã không được tính là nam nhân, đến tư cách yêu công chúa cũng chẳng có. Phò mã tuy không phải phu quân lý tưởng của công chúa, nhưng cậu ấy lại có thể dành cho công chúa lòng tôn kính và yêu mến từ trong thâm tâm. Đối với một nữ tử đã thành thê tử mà nói, còn điều gì quan trọng hơn được phu quân quan ái? Cuộc hôn nhân này dầu chẳng lấy gì làm vui vẻ, song nếu công chúa bằng lòng là có thể đạt được bình yên và êm ấm trong quá trình ân ái và dưỡng dục nhi nữ cùng phò mã rồi, như là…”

Như là Thu Hòa vậy. Lời đến khóe miệng, mới nhớ ra công chúa không hề hay biết gì về chuyện của Thu Hòa, bèn nuốt xuống, đổi cách giải thích khác, “Như rất nhiều cô gái thành hôn vì lệnh cha mẹ, lời người mai khác. Mà cố chấp ghép đôi như hai ta bây giờ, kết quả tuyệt không thể nào tốt đẹp, càng thân mật càng trống rỗng, càng phóng túng càng đau khổ… Nói chung là vậy.”

Công chúa lặng thinh, nhưng vẫn có lác đác tiếng khóc bật ra giữa đôi môi mím chặt, tay lặng lẽ nắm siết tấm áo tay rộng, làm bề mặt xiêm áo dần xoáy thành nếp nhăn hình hoa cúc.

Ta hít vào một hơi thật sâu, kiềm chế ý muốn đưa tay vỗ về nàng, nói tiếp: “Thần không phải Trương Thừa Chiếu, cũng không thể biến công chúa thành Tiếu Diệp Nhi, thần chỉ có thể để công chúa nhìn thấy thân thể xấu xí tàn khuyết của mình. Có phu quân làm bạn, công chúa lạnh nhạt và quên đi kẻ tầm thường thần đây hẳn không phải chuyện gì khó khăn. Chưa biết chừng, công chúa nhẫn nại sống cùng phò mã được mấy năm rồi, cảm nhận được ái tình nam nữ chân chính rồi, có con cái của riêng mình rồi, về sau nhớ lại chuyện giữa chúng ta, thậm chí sẽ cảm thấy xấu hổ, chỉ hận không thể xóa bỏ đoạn ký ức này. Thế nên, xin công chúa hãy cho thần chút thương hại nhỏ bé bây giờ, để thần lùi về vị trí mình nên đứng, lại làm thần tử và cái bóng của người.”

Nói xong, chẳng đợi nàng trả lời, ta tự mình nhặt từng mảnh áo quần lên mặc vào chỉnh tề, tìm về lễ độ bề tôi, nâng tay ngang trán hành đại lễ với nàng rồi một mực cung kính cúi đầu lui về phía sau.

Sau khi ta xoay người, công chúa bỗng ngồi dậy, thê thiết gọi ta “Hoài Cát”, ta khựng lại, nhưng sau cùng vẫn không quay đầu đáp lời, khôi phục lại cất bước trong ánh mắt chăm chú của nàng, rời khỏi hương khuê ấm áp như trời xuân của nàng.

Đêm nay chẳng thể ngủ yên, ta dứt khoát thức trắng, ngồi một mình trong phòng lấy trà thay rượu, độc ẩm từng chén.

Giữa chừng nghĩ đến rất nhiều chuyện, chẳng hạn như rời khỏi phủ công chúa thế nào, hướng đi sau này, phải dặn dò người hầu trong phủ chăm sóc cho công chúa ra sao, đương nhiên, vẫn không khỏi bận lòng về công chúa, phỏng đoán tình trạng nàng bây giờ. Nào hay, lại chờ được một kết quả bất ngờ.


Vừa qua canh ba, Gia Khánh Tử đã chạy tới ra sức gõ cửa phòng ta, đợi ta mở cửa rồi, nó trợn tròn hai mắt nhìn ta chằm chằm, thở hổn hển nói: “Công… Công chúa, gọi phò mã… đến gác ngủ…”

Ta sững người, hỏi nó: “Công chúa gọi phò mã đến mắng mỏ à?”

Gia Khánh Tử lắc đầu, ánh mắt nhìn ta đan xen những kinh ngạc và thương hại chưa tan: “Người bảo phò mã ngủ lại trong gác người.”

Ta không đi xem xét và khuyên can theo lời Gia Khánh Tử kiến nghị. Tiễn nó đi rồi, ta trở lại phòng ngồi xuống, tiếp tục lặng lẽ uống trà.

Trương tiên sinh nói, trà có thể giúp người ta cảm kĩ nghĩ thông mà không gây hại cho ruột gan. Ta nghĩ thầy sai rồi, trà, cũng có thể khiến người túy lúy.

Hôm sau, ta tỉnh lại sau một giấc ngủ nông ngắn ngủi, đầu nặng chân nhẹ, tinh thần phập phềnh, nhưng vẫn nhớ được chuyện đêm qua, bèn gắng gượng chịu đựng ra cửa, muốn đến gác công chúa chúc mừng nàng.

Tới trước sân trong rừng trúc, ta gặp Lý Vĩ đi từ trong ra. Thần sắc hắn tối tăm, vẻ mặt suy sụp, không chút vui mừng. Trông thấy ta cũng chỉ lạnh lùng liếc một cái, không đợi ta mở miệng, hắn đã vội vã rời đi, bước chân mau như tháo chạy.

Như vậy, lần này có lẽ cũng chưa phát sinh việc gì như đêm tân hôn của họ. Ta nghĩ thế, cầm lòng không đậu lại dậy lên một chớp mắt thoải mái.

Song vào gác rồi, tức thì cảm nhận được bầu không khí khác thường. Công chúa không có trong sảnh, chỉ có Gia Khánh Tử và Vận Quả Nhi đang xì xào bàn tán cùng chúng thị nữ. Thấy ta đi vào, họ lập tức ngậm miệng, Gia Khánh Tử còn nhét món đồ đang cầm trong tay vào tay áo.

Ta ngó về phía gác ấm của công chúa, vẫn chẳng thấy bóng dáng người đâu, bèn hỏi Gia Khánh Tử: “Công chúa chưa dậy à?”

Gia Khánh Tử đáp dạ, cụp mắt không đối diện với ta.

Ta quay sang Vận Quả Nhi, nó cũng nghiêng đầu lảng tránh, không muốn chạm mắt với ta.

Ta lại nhìn chúng thị nữ còn lại chung quanh, cũng không ai nhiều thêm một lời. Chần chừ thoáng chốc, cuối cùng ta chọn một câu hỏi gián tiếp hỏi Gia Khánh Tử: “Sao hôm nay phò mã lại không vui?”

Nó cũng do dự rất lâu mới kéo ta vào một góc, nhỏ giọng đáp: “Đêm qua công chúa cho gọi phò mã tới, cậu ấy rất ngạc nhiên, thật sự không dám bước vào gác ấm của công chúa, là công chúa ba phen mấy bận mời mãi cậu ấy mới vào… Hôm nay sau khi dậy, tâm trạng phò mã vốn không tệ, hào hứng mời công chúa đi thưởng mai, song công chúa lại ném cái này xuống đất…”

Nó thò tay vào tay áo, lấy món đồ ban nãy giấu đi đưa cho ta.

Đó là một mảnh lụa trắng. Ta nhận lấy, ngón tay run run gian nan mở ra, trông thấy mấy vết máu như cánh hoa mai rơi trong dự liệu.

Gia Khánh Tử quan sát vẻ mặt ta, đại khái là không nhận ra quá nhiều khác thường mới lại kể tiếp: “Sau đó, công chúa nói với phò mã: ‘Đây chính là cái anh vẫn hằng mong muốn phải không? Bây giờ anh có thể ra ngoài được rồi. Sau này vĩnh viễn đừng lại gần ta thêm nữa.’”

Mấy chỗ chữ đỏ là tớ không chắc chắn nghĩa, đánh dấu để sau này sách về thì check lại thôi nha, không cần quan tâm đâu ~