Cố Tình Hôn Sâu

Chương 11: Nói dối người yêu



Cảm giác đau đớn ở cằm nhắc cô biết, mọi thứ trước mắt không phải là ảo giác của mình.

Cô trừng mắt, cảm giác chua xót từ hốc mắt xộc thẳng xuống mũi.

Trình Vi Nguyệt rất muốn mạnh mẽ chống cự lại, muốn bản thân đừng tỏ ra quá yếu đuối nữa, nhưng dẫu sao đây cũng là lần đầu cô biết yêu, làm sao hiểu được cái gọi là che giấu cảm xúc chứ.

Vành mắt cô ửng hồng, tự cho rằng mình đã bình tĩnh lắm rồi. Thật ra trong mắt người ngoài thì trông cứ như chỉ một giây sau thôi là cô sẽ bật khóc ngay vậy.

Cô nói: “Triệu Hàn Trầm, cái người tên Tuyết kia có quan hệ như thế nào với anh vậy?”

Nỗi tức giận trong Triệu Hàn Trầm bỗng chốc trở thành sự luống cuống bối rối.

Trình Vi Nguyệt trước mặt anh ta vẫn luôn là người con gái dịu hiền, thế mà dáng vẻ lúc này lại khiến anh ta cảm thấy thật áy náy.

Anh ta buông tay, giọng vội vã: “Em đang nói nhăng nói cuội gì đó?”

“Em nói bậy sao?” Trình Vi Nguyệt cười khổ, cô nhìn anh ta, chẳng chớp mắt lấy một lần: “Vậy anh nói đi, anh nói xem quan hệ giữa hai người là như thế nào, chỉ cần anh nói thì em sẽ tin.”

Nỗi cắn rứt chợt ngập tràn trong lòng Triệu Hàn Trầm, anh ta nhíu mày, cúi đầu nhìn vào đôi môi trắng bệch của Trịnh Vi Nguyệt , giọng điệu vô thức dịu đi, lời nói lại chắc chắn vô cùng: “Cô ấy là thư kí của anh, tối hôm qua Cảnh Tinh có việc gấp nên cô ấy nhắn anh tới xử lí.”

Trình Vi Nguyệt sửng sốt.

Triệu Hàn Trầm xoa vành mắt phiếm hồng của cô, nói thật dịu dàng: “Không tin thì em có thể hỏi Diệp Thành, có phải anh có một cô thư kí tên là Tổng Tuyết không.”

Trình Vi Nguyệt chưa từng nghĩ tới việc Triệu Hàn Trầm sẽ lừa gạt mình.

Giống như vào giờ phút này, cô tin lời anh ta mà chẳng có bất kì lí do nào cả.

Cô nhìn anh ta, trong mắt chỉ toàn là nỗi lo lắng, “Thế... Chuyện đó xử lí ổn chưa ạ?”

Triệu Hàn Trầm cảm thấy giống như có người đang đè lên ngực mình vậy, chỉ hít thở thôi cũng khó khăn vô cùng.

Anh ta nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt của cô gái, giọng nói khàn khàn gằn từng chữ: “Tất nhiên, anh xử lí xong cả rồi.”

Trình Vi Nguyệt nhớ đến dáng vẻ vội vã của Triệu Hàn Trầm vào tối qua thì cảm thấy chuyện trong tập đoàn chắc hẳn rất khó giải quyết nên anh ta mới nôn nóng đến vậy.

Thế mà mình cứ ngồi đây tranh cãi ghen tuông với anh ấy, là bạn gái mình không nên làm vậy.

Cô ôm chặt lấy Triệu Hàn Trầm rồi hôn lên má anh ta, giọng nói như được bọc trong lớp mật, ngọt đến không tưởng: “A Trầm, thật xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh.”

Lần đầu tiên trong đời, Triệu Hàn Trầm biết cái gì gọi là hổ thẹn với lương tâm.

Trông thấy ánh mắt trong sáng chân thật kia, anh ta gần như thất bại thảm hại rồi.

Triệu Hàn Trầm chỉ có thể dùng nụ cười để giấu đi cảm xúc thật sự của mình, anh ta véo chóp mũi cô, vẻ mặt vô cùng cưng chiều.

Anh ta nói: “Vậy nên, Ninh Ninh phải tin tưởng anh, đúng không?”

Trình Vi Nguyệt gật đầu.

Trước khi rời đi, Triệu Hàn Trầm nói với Trình Vi Nguyệt rằng anh ta sắp đi công tác ở nước ngoài.

“Có lẽ tháng sau anh mới về, đúng dịp Quốc khánh nên anh đưa em ra ngoài chơi nhé, được không?”

Trình Vi Nguyệt cười thỏa mãn, ngoan ngoãn gật đầu: “Em chờ anh về.” Triệu Hàn Trầm mỉm cười, khàn giọng đáp: “Ngoan lắm.”

Bên ngoài mưa phùn mịt mù, Triệu Hàn Trầm bảo tài xế đưa Trình Vi Nguyệt trở về nhà.

Anh ta ngồi trong xe, đầu ngón tay nhéo chặt mi tâm, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Hình như anh ta sai rồi, thậm chí khi đối diện với Trình Vi Nguyệt , anh ta còn cảm thấy mình đang có tật giật mình.

Thật buồn cười, Triệu Hàn Trầm đã từng có rất nhiều bạn gái, kẻ luôn xem tình yêu là trò chơi như anh ta chưa từng cảm thấy áy náy, thậm chí là lười phải che giấu điều ấy.

Thế mà tại sao anh ta luôn mất tỉnh táo trong chuyện của Trịnh Vi Nguyệt chứ?

Anh ta chưa kịp suy nghĩ kĩ càng thì điện thoại di động ở bên cạnh đã rung lên.

Triệu Hàn Trầm liếc mắt nhìn, là Châu Kinh Duy gọi tới.

“Chuyện gì?”

“Về phần quy hoạch mảnh đất ở trung tâm thành phố của Tập đoàn Cảnh Tinh, tôi không thể tham gia được, lát nữa tôi sẽ nói trợ lí chuyển tiền vi phạm hợp đồng cho cậu.”

Giọng điệu của Châu Kinh Duy vẫn bình thản như trước, nhưng từng chữ thốt ra lại khiến gân xanh trên trán Triệu Hàn Trầm giật nhanh hơn.

Anh ta cắn răng, vì quá phẫn nộ nên nụ cười trông thật dữ tợn: “Châu Kinh Duy, anh đùa tôi đấy à? Tôi muốn biết nguyên nhân, vì sao anh có thể bỏ ra gần trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng để rút khỏi dự án?”

Châu Kinh Duy ở đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà cúp điện thoại.

Triệu Hàn Trầm nghe âm thanh thông báo máy bận thì ném điện thoại di động sang một bên. Anh ta xanh mặt ra lệnh cho người tài xế vừa mới lái xe quay về: “Lập tức đến Văn phòng luật sư Linh Thịnh.”

Tài xế chẳng hiểu chuyện gì cả, nhưng thấy dáng vẻ của Triệu Hàn Trầm thì biết điều không hỏi gì cả, chỉ đạp chân ga lái thẳng ra ngoài.

Sắc mặt của Tổng Giám đốc Triệu thật khó coi, giống như bị người ta lừa mất mấy ngàn vạn vậy.

Văn phòng Linh Thịnh cách ngõ Đinh Lan không xa, ở giữa có một chiếc cầu lớn, ngoài ra còn có đường cao tốc đi khoảng hai mươi phút.

Văn phòng Linh Thịnh mở chưa lâu nhưng nhân viên bên trong đều là luật sư ưu tú đã gắn bó với Châu Kinh Duy ba năm ở phố Wall, Chỉ chọn bừa một người trong số đó cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới luật này.

Nhân viên ở đây chứng kiến sóng to gió lớn đã quen, trông thấy Triệu Hàn Trầm hầm hầm đi tới thì cũng không có phản ứng gì. Sau đó có một người đàn ông trung niên mặc đồng phục, vẻ mặt nho nhã, có lòng tốt đi tới nói: “Phòng làm việc của Luật sư Châu ở tầng bốn.”

Triệu Hàn Trầm kìm nén cơn bực tức suốt cả quãng đường.

Anh ta vừa đẩy cửa phòng làm việc ra đã nghe tiếng nhạc cổ điển phát ra.

Châu Kinh Duy mặc áo khoác vàng nhạt, đang đứng trước máy phát nhạc lựa đĩa.

Anh không quay đầu lại, có lẽ là nghe tiếng bước chân nên chậm rãi lên tiếng: “Muốn nghe gì không?”

“Châu Kinh Duy, tôi không có hứng nghe nhạc.” Triệu Hàn Trầm đi tới trước mặt, nhìn anh thật sâu: “Anh muốn gì? Đang yên đang lành, vì sao không hợp tác nữa? Là vì tối qua tôi rời đi trước sao?”

“Tối qua?” Châu Kinh Duy để đĩa nhạc trong tay xuống rồi nâng gọng kính mắt, ngón áp út khẽ lướt qua đuôi mày. Anh nở nụ cười thật tao nhã: “Chuyện tối qua, tôi không để bụng đầu.”

“Vậy thì lí do là gì?” Quai hàm của Triệu Hàn Trầm căng chặt, anh ta gõ mạnh ngón trỏ xuống bàn, gằn từng chữ: “Anh biết rõ hạng mục này quan trọng đến nhường nào mà, Cảnh Tinh đã chuẩn bị nhiều năm rồi, không thể thất bại trong tay tôi được!”

Châu Kinh Duy nhìn anh ta, cười nhạt: “Có liên quan gì đến tôi?”

“Ít nhất...” Triệu Hàn Trầm nhìn chằm chằm vào Châu Kinh Duy: “Anh cũng nên cho tôi một lí do chứ.”

Châu Kinh Duy giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Mười một giờ trưa nay cậu sẽ lên máy bay, từ chỗ tôi đến sân bay cần một tiếng, vậy nên cậu chỉ có mười phút để thương lượng với tôi. Cậu xác định cứ quanh đi quấn lại vấn đề này sao?”

Triệu Hàn Trầm mím môi đến trắng bệch, chỉ muốn dùng ánh mắt này đâm một nhát lên người Châu Kinh Duy: “Được rồi, vậy anh muốn thế nào mới đổi ý đây?”