Câu này như một cái công tắc mở tuyến lệ của Kiều Tịnh Tuyết.
Cô ta nhào vào lòng Triệu Hàn Trầm khóc lớn, nghẹn ngào: “A Trầm, em hận anh, tại sao khi ấy anh không cố gắng kiên trì vì em?”
Lễ đính hôn của Kiều Tịnh Tuyết và Châu Tự Hành là kết quả của việc nhà họ Kiều suy tàn, muốn nhờ cậy nhà họ Châu.
Thân phận của Châu Kinh Duy cao quý, có tiếng nói trong nhà họ Châu nên nhà họ Kiều không dám mơ tưởng, chỉ dám nhăm nhe đến Châu Tự Hành - con trai trưởng dòng bên của nhà họ Châu.
Lúc đó Kiều Tịnh Tuyết đang là bạn gái của Triệu Hàn Trầm, nhưng năm ấy cậu Cả nhà họ Triệu mới hai mươi tuổi, chưa có chỗ đứng vững chắc. Nếu anh ta cưới một cô gái không trợ giúp được bất kì điều gì cho sự nghiệp tương lai của mình, chắc chắn sẽ bị tất cả mọi người trong nhà phản đối.
Mối tình đầu của họ cứ vậy mà kết thúc.
Dù không đến mức chia tay trong đau đớn khắc cốt ghi tâm, những cũng coi như không sao quên được.
Thật ra Triệu Hàn Trầm vẫn có phần áy náy với chuyện năm đó, cho nên trên người những cô bạn gái mà anh ta tìm trong những năm qua, ít nhiều đều có bóng dáng của Kiều Tịnh Tuyết.
Anh ta không có cách nào để bù đắp cho cô ta, nên khi ở bên những người phụ nữ tương tự, cảm giác tội lỗi trong lòng mới vơi bớt đi.
Triệu Hàn Trầm vỗ vai Kiều Tịnh Tuyết, ánh mắt đau lòng và tự trách.
Đối mặt với lời buộc tội của đối phương, anh ta chỉ có thể khàn giọng đáp: “Trời đang mưa, có gì chúng ta vào nhà nói chuyện, được không em?”
Kiều Tịnh Tuyết khóc lóc thảm thương trong lòng Triệu Hàn Trầm, một lúc lâu sau mới túm vạt áo anh ta, thút thít gật đầu.
Cửa vào thoang thoảng mùi hoa nhài và đàn hương.
Khi Triệu Hàn Trầm đẩy cửa bước vào, anh ta thảng thốt trong giây lát, bởi ngoài cửa treo một chiếc túi đàn hương mà Trình Vi Nguyệt đưa cho anh ta cách đây không lâu.
Cô tin Phật, nghe nói chiếc túi này được cầu từ miếu về, bên ngoài túi còn thêu một vài chữ Phạn.
Triệu Hàn Trầm không nhìn nữa, nhưng bước chân lại dừng lại. Anh ta vô thức sở điện thoại trong túi quần. Vừa nghe tiếng Kiều Tịnh Tuyết khóc trong điện thoại, anh ta liền không kịp nghĩ ngợi mà gấp rút chạy đi.
Bây giờ anh ta mới nhớ đến Trình Vi Nguyệt , anh ta bỏ mặc cô lại một mình với Châu Kinh Duy, không biết liệu cô có đối phó được không.
Triệu Hàn Trầm quen biết Châu Kinh Duy nhiều năm, người này khấu Phật tâm xà, cực kì khó đối phó.
Nghĩ đến đây, anh ta bỏ điện thoại ra định gọi cho Trình Vi Nguyệt , vừa mở màn hình liên thấy có thông báo mười mấy cuộc gọi nhỡ của cô. Lúc anh ta còn đang do dự không biết có nên gọi lại không thì Kiều Tịnh Tuyết bất chợt ôm lấy anh ta từ phía sau.
Giọng cô ta rất nhẹ, phảng phất như đang thở dài: “A Trầm.”
Triệu Hàn Trầm tắt màn hình điện thoại, nhìn xuống đôi tay mảnh khảnh của người phụ nữ đang ôm lấy eo mình: “Tịnh Tuyết, em đã kết hôn rồi, không thể ôm anh như vậy!”
Hơi thở của người phụ nữ đằng sau khẽ run lên, sau đó cô ta lẳng lặng bỏ tay ra.
Kiều Tịnh Tuyết đi vòng đến trước mặt Triệu Hàn Trầm, khuôn mặt cô ta quyến rũ động lòng người, môi đỏ răng trắng. Đôi mắt trong veo ngước nhìn lên: “Anh đừng coi người khác là người thay thế em nữa. A Trầm, anh hãy buông tha cho cô bé đi. Em vừa nhìn thấy tên của cô ấy, Ninh Ninh phải không?”
Triệu Hàn Trầm khẽ nhíu mày.
Nhưng suy cho cùng thì anh ta luôn cảm thấy hổ thẹn với Kiều Tịnh Tuyết, nên dù lời nói của cô ta có phần xúc phạm, anh ta cũng không hề nổi giận.
Thay vào đó, những lời này của cô ta đã xuyên thủng lời tự lừa mình dối người của anh ta.
Trình Vi Nguyệt giống Kiều Tịnh Tuyết sao?
Lần đầu tiên Triều Hàn Trầm nhìn thấy Trình Vi Nguyệt đó là trong bữa tiệc tổ chức mừng cô đỗ đại học. Cô bé mười tám tuổi mảnh mai duyên dáng với chiếc váy trắng, đôi môi đỏ màu anh đào và ánh mắt rạng rỡ hút hồn. Trông cô như một tờ giấy trắng, sạch sẽ không tì vết.
Cô và Kiều Tịnh Tuyết đều xinh đẹp đến chói mắt, nhưng ngoại hình lại hoàn toàn khác nhau. Anh ta chỉ tự bịa ra cho mình một lí do để thoải mái giữ cô lại bên mình mà thôi.
Sau lưng Triệu Hàn Trầm bỗng rịn một lớp mồ hôi, anh ta bất tri bất giác phát hiện, thật ra anh ta chưa bao giờ coi Trình Vi Nguyệt là người thay thế Kiều Tịnh Tuyết.
Trình Vi Nguyệt chính là Trình Vi Nguyệt, là một Trình Vi Nguyệt đối khi khiến anh ta tức chết nhưng vẫn luôn giữ cô lại bên mình.
Triệu Hàn Trầm siết chặt nắm tay, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Kiều Tịnh Tuyết: “Nhưng cô ấy không giống em chút nào cả!”
Vì vậy, tại cửa vào ảm đạm yên tĩnh, biểu cảm trên gương mặt Kiều Tịnh Tuyết dần đông lại, cứng đờ, rồi hoá đá...
Cuộc gặp gỡ này diễn ra không tốt đẹp chút nào, được kết thúc bằng dáng vẻ bỏ chạy trối chết của Kiều Tịnh Tuyết.
Cô ta vội vàng rời đi, rưng rưng nước mắt cười khổ tạm biệt Triệu Hàn Trầm: “Xin lỗi, là em mơ tưởng hão huyền. Đã muộn rồi, em về trước đây.”
Triệu Hàn Trầm không giữ Kiều Tịnh Tuyết lại, nhưng sau khi cô ta rời đi, anh ta bỗng nhìn thấy một chiếc hoa tai màu vàng nhạt rơi dưới đất.
Anh ta cúi xuống nhặt hoa tai lên quan sát, trong mắt dần hiện lên nỗi nghi ngờ và khó hiểu...
Sáng sớm hôm sau, Trình Vi Nguyệt nhận được điện thoại của Triệu Hàn Trầm.
Đầu dây bên kia là giọng nói mệt mỏi khàn khàn của anh ta: “Anh chờ ở ngã tư gần nhà em.”
Thật ra Trình Vi Nguyệt còn chưa rời giường, nên cô không kịp để ý đến trang phục mà chỉ rửa qua mặt mũi rồi cứ thế mặc đồ ngủ ra ngoài.
Chiếc Bentley màu đen của Triệu Hàn Trầm đỗ sừng sững ở đầu ngõ, ban ngày nên người qua lại đều không khỏi liếc nhìn.
Tài xế thấy Trình Vi Nguyệt đi ra liền giúp cô mở cửa ghế sau.
Trước ánh mắt dò xét của người đi đường, Trình Vi Nguyệt nhắm mắt bước lên xe.
Hôm nay Triệu Hàn Trầm mặc sơ mi đen và cà vạt màu đỏ rượu, lối ăn mặc rất ra dáng một doanh nhân.
Anh ta định đi công tác ở ngoại thành, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà đột nhiên muốn đến gặp cô.
Có lẽ bởi... hơi nhớ nhung.
Trình Vi Nguyệt vừa ngồi xuống liền bị anh ta kéo vào lòng.
Triệu Hàn Trầm sờ tai thỏ gắn vào bộ đồ ngủ bằng bông của cô, mắt phượng chứa ý cười: “Trẻ con thật.”
Trình Vi Nguyệt cảm thấy rất xấu hổ, cô đỏ mặt nhìn gương mặt đẹp trai đến yêu nghiệt của người đàn ông trước mắt.
“Mẹ mua cho em.” Cô nhỏ giọng thanh minh.
Không biết Triệu Hàn Trầm có nghe thấy hay không, anh ta đổi chủ đề: “Tối hôm qua anh đi rồi, Châu Kinh Duy có gây khó dễ gì với em không?”
Trình Vi Nguyệt lập tức nhíu mày. Cô không hài lòng nhìn Triệu Hàn Trầm, nói đầu ra đó: “Châu Kinh Duy là một người lịch sự, rất lịch thiệp với phái nữ. Anh ấy đâu có giống như anh nói!”
Triệu Hàn Trầm cười khẩy, thầm mắng Châu Kinh Duy thật biết đóng kịch. Suốt bao nhiêu năm qua, chỉ có một mình anh ta nhìn ra bộ mặt thật của con sói đội lốt cừu đó.
“Tóm lại anh ta là một người gian xảo quỷ quyệt, không phải loại người tốt đẹp gì!”
Trình Vi Nguyệt vẫn còn giận dỗi vì hành động bỏ đi biền biệt của Triệu Hàn Trầm hôm qua, nghe xong thì không nhịn được mà nói lẫy: “Còn anh thì sao? Cái cô Tuyết gì đó của anh là loại tốt đẹp chắc? Người tử tế tốt đẹp nào sẽ gọi bạn trai người khác đi vào lúc bảy, tám giờ tối chứ!”
Triệu Hàn Trầm nhất thời ngẩn người khi lần đầu tiên thấy Trình Vi Nguyệt nói năng ghê gớm như thế. Anh ta sầm mặt nói: “Ai dạy em ăn nói chanh chua như vậy?”
Trình Vi Nguyệt tưởng mình nghe nhầm rồi, anh ấy đang khiển trách mình ư? Không phải anh ấy nên giải thích với mình sao?