Trình Vi Nguyệt nghe Châu Kinh Duy nói vậy thì dao động ngẩng đầu: “Liệu có phiền anh không? Nhà tôi ở xa lắm, để tôi gọi Hàn Trầm tới...” “Chắc tới nay cậu ta có việc rồi!” Châu Kinh Duy chỉ vào điện thoại của cô, “Em gọi bao nhiêu cuộc mà cậu ta không nghe, đoán chừng không thể phân thân nổi. Tôi tiện đường nên không phiền
đâu!”
Trình Vi Nguyệt cắn môi, không tìm được lí do để từ chối.
Trước đó Châu Kinh Duy đã bảo trợ lí lái xe của anh đến hầm để xe. Ban đêm gió lớn nên anh bảo Trình Vi Nguyệt đứng chờ ở sảnh chính.
Chỉ chốc lát sau, Trình Vi Nguyệt đã thấy một chiếc xe với biển số toàn bảy dừng ngay trước mặt. Cô thấy chiếc xe này hơi quen quen.
Châu Kinh Duy dừng xe, anh bước ra khỏi ghế lái rồi đi vòng sang bên cạnh mở cửa ghế phụ lái cho Trình Vi Nguyệt.
Đợi Trình Vi Nguyệt lên xe, Châu Kinh Duy nghiêng người sang giúp cô cài dây an toàn: “Sau này mỗi lần lên xe phải nhớ cài dây an toàn!”
Khoảnh khắc anh lại gần, mùi trầm hương nồng ấm bao phủ lấy cô khiến cô mất tự nhiên chớp chớp mắt.
Mùi nước hoa của anh rất thơm, có hương tuyết tùng và thiên lí, ngoài ra còn thêm cả mùi trầm hương, khiến người ta thư giãn.
Mùi hương này cũng giống hệt với chủ nhân của nó, từng cử chỉ của Châu Kinh Duy đều lịch thiệp đúng mực, không chỉ nổi một điểm nào cả!
Lần đầu tiên nhìn thấy Châu Kinh Duy, Trình Vi Nguyệt cảm thấy anh là một người lịch sự và xa cách, không sao với tới nổi. Nhưng lúc này khi ở trong không gian nhỏ hẹp, cảm giác xa cách bị hoà tan, thay vào đó là một cảm giác áp bức khó tả.
Châu Kinh Duy không có bất kì động tác thừa thãi nào, cài dây an toàn xong liền ngồi về chỗ, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Cảm giác áp bức và nguy hiểm vừa rồi chẳng khác nào ảo giác.
Anh khởi động xe, Trình Vi Nguyệt nghe tiếng anh hỏi: “Vi Nguyệt, nhà em ở đâu?”
Trình Vi Nguyệt che giấu tâm trạng của mình, nói khẽ: “Ngõ Đinh Lan.”
Bàn tay nắm vô lăng của Châu Kinh Duy hơi khựng lại, khớp xương hơi siết chặt. Nhưng anh nhanh chóng che đi cảm xúc của mình rồi nói lảng sang chuyện khác: “Tôi nghe Triệu Hàn Trầm nói, em là sinh viên Kinh Đại!”
“Phải.” Trình Vi Nguyệt cười ngượng, “Nhưng tôi học không giỏi lắm, tôi là sinh viên nghệ thuật.”
So với những trạng nguyên kia, điểm thi đại học chỉ vừa qua điểm chuẩn vào trường của cô có phần thua kém hơn nhiều.
Nhưng Châu Kinh Duy vẫn nhìn cô bằng ánh mắt mang ý cười: “Năng lực không liên quan gì đến điểm thi đại học cả. Các mặt khác của một người còn quan trọng hơn. Tôi thấy Vi Nguyệt rất ưu tú!”
Ai mà không thích nghe lời ngon ngọt chứ? Cô bé nhìn anh bằng đôi mắt sáng như sao trời.
Trong một khoảnh khắc, Châu Kinh Duy rất muốn hôn lên đôi mắt cô!
Đúng là đồ dê xồm! Anh thầm chửi bản thân rồi âm thầm kiềm chế cảm xúc.
Châu Kinh Duy nhìn thẳng về phía trước, chầm chậm bẻ vô lăng quẹo sang phải rồi làm như tuỳ ý hỏi: “Vi Nguyệt học ngành gì?”
“Đạo diễn điện ảnh và truyền hình.”
“Em có hứng thú với nhiếp ảnh không?”
Xác suất những cô gái học nghệ thuật thích nhiếp ảnh rất cao, huống hồ đây còn là kĩ năng mà ngành học của Trình Vi Nguyệt cần phải biết.
Trình Vi Nguyệt gật đầu cười: “Thích, nhưng so với các bạn học ngành nhiếp ảnh thì trình độ của tôi không chuyên nghiệp bằng, chỉ gọi là biết sơ sơ thôi.”
“Gần đây công ty luật của tôi nhận được một vụ án liên quan đến di tích văn hóa, còn thiếu một vị trí sinh viên thực tập nhiếp ảnh. Nếu em không chê thì có thể tới nộp hồ sơ.” Anh cười nói tiếp: “Nhưng tôi không dám đảm bảo là em sẽ được chọn.”
Trình Vi Nguyệt không tự tin: “Tôi có thể sao?”
Xe dừng ở đầu ngõ Đinh Lan, bên ngoài mưa phùn lất phất như giăng tơ. Ánh đèn đường mờ ảo rọi vào gương mặt Châu Kinh Duy tạo thành một chiếc bóng hoàn mỹ.
“Vi Nguyệt, tôi sẽ không mở cửa sau cho em, cũng sẽ không giúp em làm bất cứ chuẩn bị gì cho cuộc phỏng vấn. Em hãy đến phỏng vấn bằng năng lực thật sự của mình, coi như là... rèn luyện một lần đi.”
Nói đến đây, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm qua mắt kính, giọng điệu đây chắc chắn: “Em phải tin rằng em rất xuất sắc, tất nhiên em có thể làm được! Vi Nguyệt, tôi vô cùng tán thưởng em!”
Thấy bản thân mình được đánh giá cao như vậy, Trình Vi Nguyệt không biết nên nói gì, cô chỉ đáp: “Đề tôi suy nghĩ.”
“Không vội, đây chỉ là một lời đề nghị. Em cứ về nhà từ từ cân nhắc.” Châu Kinh Duy lại nói: “Ngoài trời đang mưa, để tôi lấy ô cho em.”
Anh đi vòng ra cốp sau lấy một chiếc ô đặt vào tay cô, ngoài ra còn có thêm một tấm danh thiếp màu đen.
Trình Vi Nguyệt không dám nhìn lâu, cô cẩn thận nắm chặt danh tiếp trong tay rồi nhỏ giọng nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn.” Đuôi mắt cong cong của Châu Kinh Duy đẹp đến mê người, anh thản nhiên cười nói: “Lần sau trả tôi là được.”
Trình Vi Nguyệt gật đầu đi vào trong ngõ. Mới đi được hai bước, trước mắt cô bỗng sáng rực lên.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy Châu Kinh Duy ngồi trong xe, đèn pha của chiếc xe chiếu sáng rõ cả con đường.
Trình Vi Nguyệt rất cảm kích vì sự chu đáo của anh, cô quay lại cười đáp lễ. Vẻ mặt Châu Kinh Duy bình thản ung dung, ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong một tích tắc.
Mãi đến khi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt, Châu Kinh Duy mới chậm rãi nâng tay đặt lên ngực mình.
Tiện đường ư? Hai người sống ở hai đầu Bắc Nam thành phố, cách nhau tận ba tiếng đi xe. Chỉ vì anh muốn được nói chuyện với cô nhiều hơn nên mới nói dối là tiện đường thôi.
Anh không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Vào giây phút Trình Vi Nguyệt quay lại mỉm cười với anh, ánh đèn pha sáng chói như một vầng trăng sáng bao lấy cơ thể cô, thật sự xinh đẹp đến mất hồn.
Lúc đó anh chỉ yên lặng nhìn cô, bởi vì anh không kịp phản ứng lại.
Châu Kinh Duy chỉ nghe được một giọng nói cứ lặp đi lặp lại bên tại mình: “Xem đi, đây chính là chiếc xương sườn được bẻ xuống từ trên người mày!”
Anh lặng lẽ lấy ra một điều thuốc rồi châm lửa đốt.
Một lúc lâu sau, anh thấp giọng cười, miệng nhả ra một làn khói trắng.
Đằng nào cũng không thể buông tay, cứ coi như anh là người không từ thủ đoạn nào đi.
Anh thừa nhận.
Triệu Hàn Trầm có một căn biệt thự ở ngoại thành, chỉ duy nhất Kiều Tịnh Tuyết biết nơi đó.
Thật ra đã lâu lắm rồi Triệu Hàn Trầm chưa gặp Kiều Tịnh Tuyết, sau khi cô ta kết hôn với Châu Tự Hành, hai người đã gần như cắt đứt liên lạc.
Lần này Kiều Tịnh Tuyết chủ động gọi điện khiến lòng Triệu Hàn Trầm khó mà bình tĩnh nổi.
Cô ấy sống không hạnh phúc sao?
Châu Tự Hành có đối xử tệ bạc với cô ấy không?
Vốn dĩ những suy nghĩ ấy không nên xuất hiện, nhưng anh ta không sao gạt ra được khởi đầu.
Vào lúc này, khi Kiều Tịnh Tuyết chân thật đứng trước mặt Triệu Hàn Trầm với đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt hờn tủi. Anh ta hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình nữa.
Triệu Hàn Trầm xuống xe bước nhanh về phía người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm đang đứng trong màn mưa, giọng khàn khàn: “Em sống không vui phải không?”