Trình Vi Nguyệt mở to mắt ngạc nhiên, cảm giác áy náy dâng lên. Cô mím môi hối lỗi: “Em không biết điều này!”
“Không sao.” Triệu Hàn Trầm cười xoà: “Từ nhỏ anh ấy đã khó nói chuyện rồi, không liên quan đến em đâu.”
Châu Kinh Duy vừa đi đến cửa liên nghe thấy câu “bêu rếu” này.
Anh ngồi xuống đối diện hai người, ẩn ý nhìn Triệu Hàn Trầm: “Tôi khó nói chuyện?”
Triệu Hàn Trầm tiện tay vuốt phần tóc đuôi ngựa của Trình Vi Nguyệt , nở nụ cười vô hại: “Kinh Duy đừng để bụng, tôi chỉ nói đùa thôi mà!”
Vừa dứt lời, chuông điện thoại di động của anh ta reo vang.
Trình Vi Nguyệt ngồi bên cạnh, trông thấy màn hình hiển thị một chữ “Tuyết“.
Đó là lần đầu tiên cô thấy vẻ ngạc nhiên và bối rối trên khuôn mặt Triệu Hàn Trầm. Khác hẳn với vẻ bất cần, tàn nhẫn phong lưu ngày thường, lần này vẻ mặt anh ta hiện rõ nỗi hoảng hốt.
Anh ta không nói không rằng, đột ngột đứng bật dậy rồi bước nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng lưng ngày một đi xa của anh ta, trong lòng Trình Vi Nguyệt trào dâng nỗi nghi ngờ.
Mà Châu Kinh Duy thì bình tĩnh nhìn Triệu Hàn Trầm rời đi, sau đó quay sang nói với Trình Vi Nguyệt: “Gọi cô Trình nghe xa cách quá, tôi có thể gọi em là Vi Nguyệt không?”
Trình Vi Nguyệt không ngờ Châu Kinh Duy lại nói sang chuyện này, cô ngẩn người giây lát: “Dĩ nhiên là được.”
Ý cười trong mắt Châu Kinh Duy càng sâu hơn.
“Vi Nguyệt!”
Dường như hai từ này đã chực chờ sẵn trên môi từ lâu.
Anh nghiêm túc như vậy khiến Trình Vi Nguyệt không biết nên phản ứng ra sao.
Nhìn vẻ mặt thận trọng của cô, Châu Kinh Duy biết cô đang bất an. Anh nhẹ giọng nói tiếp: “Có phải em cũng nên đáp lễ lại, gọi tôi một tiếng Kinh Duy không?”
Giọng anh rất hay, tao nhã lịch thiệp, không mang theo chút công kích nào, đẹp đẽ hệt như một giấc mộng xưa.
“Kinh... Duy?” Cô thăm dò gọi.
Đầu ngón tay Châu Kinh Duy khẽ cong lên, anh không nói được cảm xúc trong lòng mình là gì. Cô chỉ mới gọi tên anh đã khiến anh vô cùng xúc động.
Một nhân viên phục vụ bưng khay cua đến, Trình Vi Nguyệt lập tức bị thu hút, cô cười nói: “Còn thiếu món này, anh Châu... Kinh Duy, là món cua mà anh thích!”
Châu Kinh Duy không thích!
Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc anh đón nhận lòng tốt của cô gái nhỏ.
Anh cười tinh nghịch: “Ừ, tôi rất thích!”
Bên cạnh khay cua là bộ dụng cụ tám món, người sành sỏi đều biết đó là dụng cụ dùng để lấy thịt cua.
Châu Kinh Duy múc cho Trình Vi Nguyệt một bát canh, anh xoay bàn tròn để bát dừng ở trước mặt cô: “Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Triệu Hàn Trầm, hẳn là có việc gấp nên sẽ không quay lại đầu. Chúng ta cứ ăn đi!”
Trình Vi Nguyệt nhìn bát canh trước mặt mình, trong chiếc bát màu xanh lam đựng một con hải sâm to mập, nhìn qua rất hấp dẫn.
Thoạt nhìn, người đàn ông đối diện không phải là kiểu người sẽ phục vụ người khác, hẳn là anh đang nể mặt Triệu Hàn Trầm nên mới khách sáo với mình thôi. Nghĩ xong, Trình Vi Nguyệt nhận bát canh, ngoan ngoãn nói: “Cám ơn.”
Ánh mắt Châu Kinh Duy tối sầm.
Anh yên lặng cởi áo vest, xắn ống tay áo sơ mi lên khuỷu tay rồi bóc mai cua, bắt đầu lấy dụng cụ ở bên cạnh móc thịt cua.
Hành động tuỳ ý thản nhiên kết hợp với khuôn mặt không dính khói lửa nhân gian kia của anh, càng nhìn càng thấy như một vị quý tộc đang phục vụ cho kẻ bề dưới.
Chẳng mấy chốc Châu Kinh Duy đã bóc được một đĩa thịt cua trắng như tuyết, anh đầy đĩa cua đến trước mặt Trình Vi Nguyệt, giọng nhẹ như mây khói: “Tôi không thích nghe câu cảm ơn!”
Trình Vi Nguyệt nhớ Triệu Hàn Trâm đã nói bữa cơm này rất quan trọng, cô vội vàng nói: “Tôi xin lỗi, tôi...”
“Vi Nguyệt .” Châu Kinh Duy bỗng ngắt lời cô, đôi mắt anh đen thăm thẳm, đến mức như tan chảy vào màn đêm. Nhưng cô vẫn có thể nhìn ra vẻ ôn hoà trong đó.
Cô nghe thấy đối phương nói: “Em không cần gượng gạo như thế, ít nhất là khi ở trước mặt tôi! Tôi lớn hơn Triệu Hàn Trầm hai tuổi và hơn em bảy tuổi. Thật ra nhìn thấy em như nhìn thấy em gái tôi vậy. Bởi em và em gái tôi xấp xỉ tuổi nhau. Bình thường con bé luôn tự do thoải mái trước mặt tôi!”
Người đàn ông hai mươi tám tuổi có được khuôn mặt và gia sản vượt trội nhất, quả thật khiến các cô gái trẻ tuổi cảm thấy đối phương rất trầm ổn và đáng tin cậy.
Đương nhiên Trình Vi Nguyệt cũng không ngoại lệ!
Châu Kinh Duy cong mối quan sát vẻ mặt cô, đuôi mắt phác hoạ nên độ cung nhàn nhạt. Anh chậm rãi nói: “Những cô gái ở độ tuổi này của các em nên sống tự do hoạt bát, đúng không?”
Xung quanh Triệu Hàn Trầm có rất nhiều bạn bè, Trình Vi Nguyệt đều đã gặp bọn họ. Tất cả đều là người thuộc tầng lớp đứng trên đỉnh kim tự tháp. Dù ngoài mặt bọn họ có thân thiện và ấm áp đến đâu, nhưng từ đầu đến cuối, cô luôn bị bọn họ gạt ra một bên.
Châu Kinh Duy là người duy nhất trong tầng lớp đó đối xử chân thành với cô. Anh đặt cô ở một vị trí ngang hàng với mình.
Khoảng thời gian sau đó, cả hai người đều không nói chuyện. Châu Kinh Duy vẫn luôn bóc thịt cua cho Trình Vi Nguyệt , còn cô thì yên lặng ăn. Chỉ là khi đĩa thịt cua đầy ắp lần thứ ba được đặt trước mặt, cô mới ngập ngừng nói: “Kinh Duy, món này... món này ngon lắm!”
Đôi đũa của cô chỉ vào một bát thịt vàng ruộm.
Ý cười tràn đầy trong mắt Châu Kinh Duy, anh dịu dàng lạ thường: “Được, để tôi nếm thử!”
Thật ra rất bình thường khi mọi người thích gắn kết tình cảm trên bàn ăn, bởi quả thật việc ăn uống rất có tác dụng trong việc thu hẹp khoảng cách giữa con người với nhau.
Ăn xong, Trình Vi Nguyệt sờ bụng mình, nhìn bàn thức ăn vẫn còn đầy ắp thì đau khổ thở dài: “Thừa nhiều lãng phí quá!”
Châu Kinh Duy nghe vậy liền quay sang ra hiệu cho nhân viên phục vụ đứng ở cửa.
“Xin hỏi, anh có cần giúp gì không ạ?”
Châu Kinh Duy ôn tồn nói: “Mang mấy cái hộp đến đây, đóng gói tất cả chỗ này lại.”
Trình Vi Nguyệt kinh ngạc nhìn anh. Còn nhân viên phục vụ thì sững sờ giây lát mới nói: “Vâng, xin anh đợi một chút!”
Đợi khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Trình Vi Nguyệt mới ấp a ấp úng: “Tôi không ngờ... Anh lại...”
“Đóng gói mang về?” Châu Kinh Duy cầm áo vest vắt trên thành ghế, “Tiết kiệm đồ ăn là việc làm rất tốt mà, không phải sao?”
Trình Vi Nguyệt nghe xong thì càng có thêm thiện cảm với người trước mặt này. Cô chân thành gật đầu: “Cực kì tốt!”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Châu Kinh Duy đóng gói đồ ăn thừa.
Nhân viên phục vụ xách mấy hộp thức ăn đi theo sau.
“Giờ này không tiện bắt taxi, để tôi đưa em về!” Châu Kinh Duy nhìn Trình Vi Nguyệt, chỉ thấy cô bé đang cúi đầu gọi điện thoại cho Triệu Hàn Trầm.
Từ lúc ra khỏi phòng bao cô vẫn luôn gọi điện, nhưng không sao gọi được.