Suy cho cùng, cũng chỉ vì Châu Kinh Duy là bạn của Triệu Hàn Trầm nên Trình Vi Nguyệt mới để ý đến anh. Điều này khiến ánh mắt anh vô thức ảm đạm, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất.
Châu Kinh Duy cười khẽ, chân thành nói: “Tên của cô Trình rất hay!”
“Cảm ơn...” Trình Vi Nguyệt ở đầu dây bên kia xấu hổ đáp lời, mãi sau mới nhớ đến việc chính: “Đúng rồi, anh Châu thích ăn món gì để tôi gọi?”
Châu Kinh Duy cười, giọng nói truyền cảm lười biếng của anh truyền qua ống nghe rơi vào tai Trình Vi Nguyệt: “Triệu Hàn Trầm nói cô Trình rất thích đồ ăn ở Nhật Phẩm Cư. Cô Trình có đề cử món nào không?”
Trình Vi Nguyệt nghiêm túc nghĩ ngợi: “Cua mùa này béo lắm, anh Châu thích ăn cua không?”
Trước giờ Châu Kinh Duy không bao giờ động vào mấy món tanh như cua. Nhưng hiện tại, ý cười bên môi anh lại có phần sâu hơn, anh nhã nhặn trả lời: “Thích!”
Trình Vi Nguyệt ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng thoải mái hơn nhiều: “Được, vậy để tôi gọi cho anh Châu một phần.”
Giọng cô quá dịu dàng, hai từ “anh Châu” cũng được cô gọi đây trầm bổng, khiến Châu Kinh Duy cảm giác như có một lưỡi câu nhỏ đang câu lấy tiếng lòng mình.
Anh trầm mặc giây lát mới nói: “Cảm ơn cô Trình.”
Trình Vi Nguyệt cười đáp “Không cầm cảm ơn” rồi cúp điện thoại.
Vừa hay đến đèn đỏ, Triệu Hàn Trầm dừng xe, quay sang nhìn Châu Kinh Duy bằng ánh mắt nghiền ngẫm: “Kinh Duy, anh ra nước ngoài, bây giờ quay về thấy có hương vị con người hơn hẳn, còn biết nói cảm ơn cơ đấy!”
Châu Kinh Duy gỡ kính, để lộ ra đôi mắt sắc sảo âm u. Anh có đôi mắt hai mí rõ nét, là đôi mắt pha trộn giữa mắt phượng với mắt đào hoa, không những thế còn mang theo vẻ lạnh lùng lười biếng.
Châu Kinh Duy cười nhìn Triệu Hàn Trầm, nói nửa đùa nửa thật: “Nếu chỉ vì tôi vừa ý Trình Vi Nguyệt thì sao?”
Đèn đỏ đã chuyển xanh.
Triệu Hàn Trầm hơi sững sờ, mãi đến khi xe đằng sau tuýt còi, anh ta mới đạp ga cho xe lao vọt lên phía trước. Anh ta nheo mắt, cười nhạt: “Cũng chỉ là một cô gái mà thôi, nếu anh thích thì nhường cho anh đấy! Chẳng qua... Trình Vi Nguyệt chỉ một lòng một dạ với tôi, e là cô ấy sẽ không tình nguyện đi theo anh.”
Châu Kinh Duy nghe ra giọng điệu gượng gạo của anh ta, cũng nhìn ra anh ta đang cố vờ như không có chuyện gì. Hành động này thật sự rất buồn cười.
Có lẽ chính bản thân Triệu Hàn Trầm cũng không phát hiện, đối với anh ta mà nói thì Trình Vi Nguyệt khác hẳn với những người phụ nữ mà anh ta từng qua lại trước đây.
Thật ra anh ta đã phải lòng cô rồi!
Nhưng Châu Kinh Duy vốn không phải người lương thiện, đương nhiên anh sẽ không nhắc nhở anh ta. Anh chỉ cười dửng dưng, dùng khăn tay lau sạch mắt kính rồi đeo lại lên sống mũi, khí chất nhã nhặn điềm tĩnh của anh lập tức quay lại: “Tôi sẽ không làm chuyện khiến người khác khó chịu!”
Câu này đã xua tan đi nỗi nghi ngờ mới chớm nở của Triệu Hàn Trầm. Cũng đúng, Châu Kinh Duy vốn là người miệng nam mô bụng bồ dao găm, làm việc không từ thủ đoạn. Đối phương đã nói thẳng ra như vậy thì chứng tỏ không có ý gì với Trình Vi Nguyệt! Dù sao hai người họ mới gặp nhau có một lần, lấy đâu ra đã kịp yêu với chả thích!
Nghĩ đến đây, Triệu Hàn Trầm bèn buông lỏng cảnh giác, cười nói: “Tôi còn lạ gì anh, anh giữ mình suốt bao nhiêu năm, còn có thói ở sạch cực kì nghiêm trọng! Kiểu gì cũng phải tìm một người trong mắt chỉ có anh thôi, đúng chứ?”
Châu Kinh Duy cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay, kim giờ đã sắp chuyển sang số tám.
Đúng vào giờ này ngày hôm qua, lúc đang đứng gọi điện thoại trong hành lang Ngọc Hàm, anh đã nhìn thấy Trình Vi Nguyệt lần đầu tiên.
Người mà trong mắt chỉ có mình thôi sao?
Mới nghĩ đến đây anh đã thấy rung động rồi!
Quả nhiên, anh không thể làm chính nhân quân tử được...
Chiếc Maybach dừng trước cửa Nhất Phẩm Cư, Triệu Hàn Trầm quen đường quen nẻo đi vào, thấy Châu Kinh Duy không đi theo thì ngạc nhiên: “Kinh Duy, không vào với tôi à?”
“Trên xe bí bách quả, tôi muốn đứng đây một lát.”
Nếu đổi là người khác mà dám chê xe của cậu chủ Triệu như vậy, kiểu gì anh ta cũng phải cho đối phương biết thế nào là lễ hội.
Nhưng thân phận của Châu Kinh Duy thì khác, anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Châu, nhà họ Châu với nhà họ Triệu lại là hai gia đình quyền quý có thể lực ngang nhau. Ngay cả ba Triệu Hàn Trầm cũng không dám đắc tội với Châu Kinh Duy nữa là. Bởi vậy, anh ta chỉ nhíu mày nói: “Vậy tôi chờ anh trong phòng bao.”
Châu Kinh Duy uể oải đứng dựa vào tường ở góc của Nhật Phẩm Cư, trầm mặc một lúc lâu.
Đầu thu mang theo không khí se se lạnh.
Đèn đường bên cạnh toả ra ánh sáng đìu hiu quạnh quẽ.
Châu Kinh Duy cắn điếu thuốc lá rồi thong thả đưa bật lửa lên châm thuốc, hành động của anh mang theo dáng vẻ biếng nhác bất cần. Đốm lửa lập loè từ điếu thuốc trên miệng anh chiếu sáng một đoạn cổ tay nơi ống áo vest, rọi vào làn da trắng đến mức hơi nhợt nhạt của anh.
Mấy hạt mưa lất phất bay vào người nhưng dường như anh không hề nhận ra mà chỉ mải mê hút thuốc.
Thật ra thì cũng không đến mức lún sâu quá!
Nhưng chỉ qua ba lần gặp ngắn ngủi trong hai ngày liên tiếp, anh đã mất khống chế rồi, càng lúc càng không thể kiểm soát được bản thân nữa. Đời này Châu Kinh Duy chưa bao giờ động lòng với ai, có lẽ vì bản tính trời sinh lạnh nhạt, không có mấy cảm xúc của anh.
Nụ cười cùng thái độ lịch thiệp ngoài mặt cũng chỉ vì anh biết thế giới thích những người như vậy mà thôi.
Việc mà anh rành nhất chính là đạt được lợi ích tối đa với chi phí tối thiểu. Anh tin mình có thể dễ dàng điều khiển lòng người, thế nên đòn cảnh tỉnh lần này thật sự vừa đau vừa nặng!
Một cuộc trò chuyện vô cùng bình thường với Trình Vi Nguyệt đã khiến anh vui sướng từ tận đáy lòng. Mỗi lời cô nói ra, anh đều cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Anh không thể kiếm được một chút lợi ích gì từ cô, nhưng lại cam tâm tình nguyện trả bất cứ giá nào để được gần cô.
Anh thích Trình Vi Nguyệt , thích muốn chết!
Châu Kinh Duy đứng dưới màn mưa bụi đầu thu, nghe thấy một giọng nói thì thầm vào bên tai: “Mày xong rồi!”
Châu Kinh Duy, mày xong rồi!
Anh búng gãy tàn thuốc cuối cùng, gương mặt điển trai nở nụ cười ngạo mạn.
Xong thì xong, tóm lại thì cả đời này cũng nên có một lần mất khống chế. Về phần kết quả, anh không dám cầu mong quá xa vời, nhưng cũng không muốn ngồi yên chờ chết...
Châu Kinh Duy cất bước đi vào Nhất Phẩm Cư, chợt nghe thấy một bài hát tiếng Quảng Đông rất cô từ con phố sâu vọng tới.
Nàng như trăng sáng trên trời, ta không sao với tới.
Nhưng trái tim ta vẫn từng giây từng phút bị nàng chiếm giữ.
Nàng tựa ánh trăng kia, mãi lặng yên không nói.
Trăng khuyết rằm tháng Sáu, không thể cầu, càng không thể có được.
Anh biết.
Nhưng biết rõ không có nghĩa là khi lạc lối sẽ tìm thấy đường quay lại, càng chẳng thể buông tay...
Thức ăn đã lên đủ, Triệu Hàn Trầm nhìn mái tóc buông xoã của Trình Vi Nguyệt rồi quay sang hỏi xin nhân viên phục vụ một sợi dây thun.
Anh ta chủ động buộc tóc cho cô, giọng nói khàn khàn mang theo ý dặn dò rơi vào tai cô: “Kinh Duy mắc thói ở sạch, có lẽ sẽ thấy phiền nếu em xoã tóc. Bữa tối nay không thể gặp bất kì sai sót nào!”