Châu Kinh Duy ngồi trên sofa, nhìn cảnh này bằng ánh mắt âm u. Anh là luật sư nên có năng lực quan sát tốt hơn hẳn người bình thường, tính cách và suy nghĩ trong lòng mỗi người đều không qua khỏi mắt anh.
Anh nhận thấy được Trình Vi Nguyệt không hề vui vẻ. Triệu Hàn Trầm không chăm sóc tốt cho cô ư?
Suy nghĩ này như một liều thuốc độc, khiến trái tim anh đau đớn như bị tạt axit.
Trong một khoảnh khắc, Châu Kinh Duy muốn gọi Trình Vi Nguyệt lại và hỏi cô: “Em không vui đúng không?”
Nhưng hành động này có phần hơi quá mức, cũng quá đột ngột. Bởi lẽ, cô thậm chí còn không biết anh là ai.
Châu Kinh Duy cúi đầu day trán.
Triệu Hàn Trầm vui vẻ ngồi xuống đối diện, nhướng mày cười với anh: “Cô ấy tên là Trình Vi Nguyệt, là bạn gái tôi.”
Vi Nguyệt ...
Vi Nguyệt...
Một cái tên thật đẹp.
Châu Kinh Duy chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng đầu ngón tay đẩy gọng kính trên sống mũi. Một loạt động tác nhỏ này đã che đi cảm xúc thật ẩn giấu trong lòng anh.
Anh yên lặng ném tập tài liệu đến trước mặt Triệu Hàn Trầm.
Đối phương không hề phát hiện ra sự khác thường của Châu Kinh Duy, cũng không cảm thấy ngạc nhiên trước sự im lặng của anh. Bởi ai cũng biết anh không hề có hứng thú với phái nữ.
Nên Triệu Hàn Trầm chỉ khẽ nhún vai rồi nhặt tập tài liệu lên xem. Anh ta bình tĩnh đọc nội dung tài liệu, mãi đến khi lật đến trang cuối cùng, anh ta mới tỏ vẻ hứng thú: “Tại sao đánh giá rủi ro lại cao như vậy? Kinh Duy này, đừng nói là anh muốn làm thịt tôi đấy nhé?”
Châu Kinh Duy vẫn mang vẻ lười biếng lạnh lùng kia. Anh nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Nếu cậu chế đắt thì cứ việc tìm người khác.”
Chi phí để mời Châu Kinh Duy làm cố vấn pháp lí cho một vụ lên đến gần chín con số. Mỗi phút chậm trễ không triển khai dự án chính là đang đốt cả đồng tiền.
“Đừng, tôi đâu yên tâm đổi sang người khác. Nhất định Cảnh Tinh phải cải tạo lại khu đất này, hơn nữa còn không được phép có bất kì rủi ro nào. Bằng không, chỉ sợ vị trí Tổng Giám đốc này của tôi cũng khó mà giữ nồi.”
Nói đến đây Triệu Hàn Trầm khẽ lắc đầu, nửa thật nửa đùa than thở, mắt phượng mang theo ý cười trêu chọc: “Tôi mà là anh thì tôi cũng không về tiếp quản nhà họ Châu. Kiểu gì xài tiền mình tự kiểm được cũng sướng hơn phục vụ mấy ông già kia nhiều!”
Châu Kinh Duy cười không đáp, bầu không khí coi như hài hoà.
Khi cuộc trò chuyện gần kết thúc, Triệu Hàn Trầm móc từ túi áo vest ra một bao thuốc lá: “Làm điều chứ?”
Châu Kinh Duy liếc nhìn vỏ bao thuốc, “Loại này mạnh lắm, hút nhiều hại phổi.”
Ý cười bên miệng Triệu Hàn Trầm sâu hơn, anh ta cúi xuống lấy một bao thuốc khác dưới ngăn bàn, ném đến trước mặt Châu Kinh Duy: “Biết anh hút không quen nên đã chuẩn bị sẵn loại anh hay hút
rồi.”
Bao thuốc lá với điếu thuốc được vẽ trên bao bì màu trắng.
Hai người ăn ý châm lửa.
Triệu Hàn Trầm gạt tàn thuốc rồi ngả người ra ghế, anh ta đưa điếu thuốc lên miệng hít sâu một hơi: “Từ lúc về nước, anh đã về nhà họ Châu chưa? Bác Châu rất nhớ anh, em họ anh cũng vậy.”
Châu Kinh Duy nhả một làn khói trắng, gương mặt ẩn hiện trong làn khói của anh mang theo vẻ tự phụ không nói nên lời. Anh thong thả hỏi: “Cậu muốn hỏi em họ tôi hay là vợ của nó?”
Em họ của Châu Kinh Duy tên là Châu Tự Hành, đã kết hôn với Kiều Tịnh Tuyết - con gái độc nhất nhà họ Kiều.
Kiều Tịnh Tuyết là mối tình đầu của Triệu Hàn Trâm.
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Triệu Hàn Trầm cứng đờ, sau đó lại đưa lên miệng như không có việc gì. Anh ta cười tự giễu: “Kinh Duy, trên đời này có vài việc đừng nên vạch trần.”
Giọng điệu mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
Châu Kinh Duy không khỏi nghĩ đến Trình Vi Nguyệt mới ban nãy còn đứng ở cửa. Cô đơn thuần là thế, nhưng lại cố chấp thích một người con trai đến vậy.
Điếu thuốc lá trong tay Châu Kinh Duy đã cháy hết, anh dùng tay bóp tắt tàn thuốc. Cơn đau nhói khiến anh tỉnh táo hơn rất nhiều.
Anh ngẩng đầu nhìn Triệu Hàn Trầm, thấp giọng cảnh cáo: “Triệu Hàn Trầm, làm người phải biết thế nào là đủ!”
Rất hiếm khi Triệu Hàn Trầm thấy Châu Kinh Duy nói như vậy. Người đàn ông trước mặt anh ta luôn thờ ơ, dường như không bao giờ để bất cứ thứ gì vào mắt. Nhưng có vẻ như hôm nay anh đã tức giận.
Triệu Hàn Trầm sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.
Diệp Thành đứng ngoài cửa phát hiện bầu không khí giữa hai người không ổn nên vội đứng ra giảng hòa: “Tổng Giám đốc Triệu, anh Châu, đã đến giờ đến Nhất Phẩm Cư dùng bữa tối rồi.”
Triệu Hàn Trầm cười nói: “Đúng, hai năm nay Nhất Phẩm Cư đã bổ sung thêm mấy món ăn mới vào thực đơn. Vi Nguyệt thích ăn lắm, lát nữa anh cũng nếm thử xem.”
Châu Kinh Duy không quan tâm mấy đến việc ăn uống, nhưng khi nghe câu “Vi Nguyệt thích ăn lắm” của Triệu Hàn Trầm, dây đàn trong lòng anh lại khẽ gảy lên một nhịp. Anh cười nhạt, nâng ngón tay đây gọng kính: “Vậy thì cùng đi.”
Thấy thái độ của anh tốt hơn, Triệu Hàn Trầm vui mừng cười nói: “Được, để tôi lái xe.”
Trong phòng bao sang trọng tại Nhật Phẩm Cư, Trình Vi Nguyệt gọi mấy món trà bánh Hồng Kông mà cô thích. Vì Triệu Hàn Trầm thích ăn cay nên cô lại gọi thêm mấy món cay.
Khi thức ăn lên hết, Trình Vi Nguyệt nghĩ hẳn là giờ này hai người kia cũng xử lí xong công việc rồi, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Hàn Trầm.
Trình Vi Nguyệt gọi đến đúng lúc Triệu Hàn Trầm đang lái xe, anh ta liếc điện thoại ở bên cạnh rồi nói với Châu Kinh Duy ngồi ở ghế phụ lái: “Vi Nguyệt gọi, anh nghe hộ tôi đi!”
Màn hình điện thoại lập loè ánh sáng, bên trên hiển thị hai chữ “Vi Nguyệt” cùng một dãy số.
Tầm mắt Châu Kinh Duy dừng lại ở dãy số kia giây lát rồi mới ấn nút nghe.
Trình Vi Nguyệt nói giọng con gái Giang Nam, nhỏ nhẹ dịu dàng: “Hàn Trầm, bạn anh thích ăn món gì? Em gọi hết mấy món chúng mình thích ăn rồi, chỉ còn bạn anh nữa thôi.”
Triệu Hàn Trầm cười nói: “Anh không biết anh ấy thích ăn gì đâu. Em hỏi thằng anh ấy đi, anh ấy đang cầm điện thoại.”
Trình Vi Nguyệt nhớ đến người đàn ông nho nhã ở văn phòng ban nãy. Cô rất ít khi giao tiếp với người lạ, huống chi là người đẹp trai đến nao lòng như vậy.
Châu Kinh Duy cảm nhận được nỗi băn khoăn của cô nên chủ động mở miệng: “Chào cô Trình, tôi là bạn của Triệu Hàn Trầm. Tôi họ Châu, tên là Châu Kinh Duy.”
Trình Vi Nguyệt vội đáp: “Chào... chào anh Châu. Tôi tên là Trình Vi Nguyệt. Trình trong lộ trình, Vi trong nhỏ bé, Nguyệt trong ánh trăng. Ba tôi nói tôi sinh ngày Rằm tháng Sáu, vốn dĩ phải là ngày trăng tròn. Nhưng hôm đó trăng lại không được tròn cho lắm nên mới đặt tên tôi là Vi Nguyệt. Ba tôi còn nói...”
Cô ngập ngừng, có lẽ cảm thấy mình hơi dông dài nên yên lặng không nói gì nữa.
Châu Kinh Duy ôn hoà hỏi: “Còn nói gì?”
Bấy giờ Trình Vi Nguyệt mới ngượng ngùng tổng kết: “Ba tôi nói, ánh trăng khuyết vào ngày Rằm tháng Sáu là ánh trăng độc nhất vô nhị.”
Cô căng thẳng đến mức khai hết cả ngày sinh tháng đẻ của mình, sợ tiếp đón không được chu đáo.