Sau cơn mưa to đêm qua, Kính Thành lại chào đón một ngày mới nắng ấm chan hòa.
Thời tiết đẹp là thế nhưng tâm trạng Trình Vi Nguyệt lại hoàn toàn trái ngược, cô gần như chạy trối chết ra khỏi căn phòng Tổng thống cổ kính kia. Trước khi đi, cô còn gắng uống hết cốc trà giải rượu trước ánh mắt tha thiết của nhân viên phục vụ.
Nhà cô gia giáo rất nghiêm, thành thử cô chưa bao giờ qua đêm bên ngoài, nhất là ở khách sạn. Đã thế cô còn không nhớ rõ đêm qua đã có chuyện gì nữa chứ.
Cô bị dị ứng cồn, chỉ cần uống phải thứ gì có xíu côn là sẽ say bất tỉnh nhân sự, còn nếu uống rượu dù chỉ một ngụm thì cũng phải nhập viện.
Cô cố gắng hồi tưởng nhưng vẫn không nhớ được những chuyện đã phát sinh sau khi mình đấy Triệu Hàn Trầm ra, nhất thời hoảng loạn cũng quên hỏi người phục vụ xem đêm qua ai đã đưa mình đến đây.
Cô chạy chầm chậm ra cửa khách sạn, bắt một chiếc taxi rồi đọc địa chỉ: “Bác tài, đến ngõ Đinh Lan.”
Lúc xuống xe Trình Vi Nguyệt mới phát hiện điện thoại đã hết pin.
Tài xế taxi nhìn cô đầy cảnh giác. Cô đỏ bừng mặt, lục lọi túi áo một hồi, không ngờ lại thấy hai tờ một trăm tệ trong túi.
Thật là chu đáo quá thể!
Cô sửng sốt trong giây lát, trả tiền taxi xong vẫn còn bối rối. Người ta còn nhét tiền cho cô nữa chứ...
Cô không biết đối phương là ai, biết làm thế nào trả tiền phòng và tiền xe cho người ta đây?
Trình Tồn Chính đã đi tập Thái Cực Quyền ở công viên gần đó. Còn một tuần nữa mới khai giảng, ông không quen nhàn rỗi nên tìm cho mình việc gì đó để làm.
Trình Vi Nguyệt thay quần áo, sắp xếp lại phòng ốc xong xuôi rồi mới đi xuống tầng dưới. Triệu Nhược Lan đã làm xong bữa sáng, bảo cô ngồi vào bàn ăn.
Cảnh tượng bình dị trước mắt xua tan cảm giác thấp thỏm trong lòng Trình Vi Nguyệt, giúp cô dần lấy lại bình tĩnh. Chuyện đêm qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi...
Ăn sáng xong, điện thoại của Trình Vi Nguyệt cuối cùng cũng đầy pin. Thấy có một cuộc gọi nhỡ đến từ Triệu Hàn Trầm, cô do dự chốc lát rồi gọi lại cho anh.
Đầu bên kia nhanh chóng có người bắt máy, nhưng lại không nói gì. Lòng bàn tay Trình Vi Nguyệt rịn mồ hôi, cô im lặng một lúc rồi chủ động lên tiếng: “Triệu Hàn Trầm...”
Triệu Hàn Trầm đang ngồi trong văn phòng Tổng Giám đốc Tập đoàn Cảnh Tinh, anh ném cây bút máy trong tay vào ống đựng bút, khép tập hồ sơ lại rồi lạnh lùng mở miệng: “Đến chỗ anh.”
Trình Vi Nguyệt chưa kịp từ chối thì anh đã cúp máy.
Khi không tức giận, Triệu Hàn Trẫm là một người đàn ông tốt, là người tình trong mộng của biết bao cô gái, là cao thủ tình trường. Anh có thể làm vừa lòng mọi cô gái trên đời nếu anh muốn. Nhưng một khi đã nổi giận, đã muốn giày vò đối phương thì anh sẵn sàng dồn người ta vào đường cùng.
Về phần thể diện, lòng tự trọng hay sức chịu đựng của đối phương ư? Đó không phải là vấn đề mà Triệu Hàn Trầm quan tâm.
Sau khi ngắt máy, sắc mặt Triệu Hàn Trầm cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Chỉ cần có ngoan ngoãn xin lỗi, anh sẽ dỗ dành có một phen, con gái phải được dỗ dành mà.
Thư kí Diệp Thành mở cửa bước vào phòng, cung kính mở miệng: “Tổng Giám đốc Triệu, anh Châu nói hai tiếng nữa sẽ đến để làm việc với anh về hồ sơ cải tạo ngõ hẻm lâu năm.”
Tập đoàn Cảnh Tinh làm giàu nhờ bất động sản. Trong mười năm nay, hạng mục lớn nhất của tập đoàn là cải tạo và xây dựng khu ngõ hẻm lâu năm kia, nhà Trình Vi Nguyệt cũng nằm trong phạm vi quy hoạch.
Nghĩ đến đây, Triệu Hàn Trầm nhíu mày. Hạng mục này vẫn còn trong giai đoạn giữ bí mật, không nhiều người biết. Anh nghĩ sau khi giai đoạn này qua đi thì sẽ nói cho Trình Vi Nguyệt . Anh sẽ đền bù thỏa đáng cho gia đình cô, tuyệt đối không để bọn họ bị thiệt.
Sắc mặt anh dịu lại, anh trả lời Diệp Thành bằng giọng điệu bình thản: “Biết rồi, khi nào anh ấy đến thì bảo anh ấy đợi tôi trong phòng khách.”
Công việc của Diệp Thành là chấp hành các chỉ thị của Triệu Hàn Trầm, anh ta lập tức vâng dạ rồi đi ra ngoài.
Trình Vi Nguyệt ngồi trên băng ghế sau của taxi, nhìn vào đôi môi tô son đỏ của mình trong gương. Ánh mắt cô có phần hoang mang, cô có cảm giác người trong gương không phải là mình.
Cô không thích trang điểm đậm, nhưng Triệu Hàn Trầm lại thích. Trình Vi Nguyệt không bao giờ quên được tháng đầu tiên hai người quen nhau, có lần cô nhõng nhẽo làm anh giận, sau đó lại phải khép nép xin lỗi anh.
Lần đó cũng ở phòng bao tại Ngọc Hàm, nhưng chỉ có hai người bọn họ. Triệu Hàn Trầm ngồi cạnh cô, hơi nghiêng người về phía cô, đầu ngón tay lạnh bằng vuốt ve bờ môi cô.
Anh nói: “Lần sau đến tìm anh xin lỗi thì phải có thành ý một chút.”
Anh đặt vào lòng bàn tay cô một thỏi son, cất giọng khàn khàn, trong mắt thoáng hiện ý cười: “Anh rất thích màu son này, em tô thử cho anh xem, nhé?”
Đó là lần đầu tiên Trình Vi Nguyệt tô son đỏ. Trước ánh mắt chờ đợi của Triệu Hàn Trầm, cô ngoan ngoãn đánh son, sau đó thấy anh dịu dàng nhìn mình đầy trìu mến. Anh bóp cằm cô, ngắm nghía sắc môi của cô rồi nói khẽ: “Ninh Ninh thật xinh đẹp.”
Buồn cười thay, cô đã vô cùng vui sướng trong khoảnh khắc ấy, chỉ vì Triệu Hàn Trầm nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Có lúc nửa đêm trằn trọc, cô lại thấy chua xót trong lòng. Cô tự nhủ, cô yêu anh đến thế cơ mà, cô sẵn lòng đánh đổi hết thảy vì tình yêu. Song, có một thanh âm vang lên trong lòng, nói với cô rằng cô đã sai rồi, anh không hề yêu cô.
Đến Tập đoàn Cảnh Tinh, Trình Vi Nguyệt quen cửa quen nẻo đi vào thang máy.
Mấy cô nhân viên lễ tân ngồi sau quầy thấy cô đã đi mất thì bắt đầu nhỏ giọng xì xào. “Tổng Giám đốc Triệu đã quen cô ta được ba tháng rồi mà vẫn chưa chia tay.”
“Cô ta là hoa khôi Kinh Đại đây, cô không biết à? Mấy cô diễn viên nửa mùa trong showbiz làm sao so được!”
“Hoa khôi Kinh Đại thì đã sao, nếu Kiều Tịnh Tuyết không kết hôn thì...” Người vừa lên tiếng là trưởng bộ phận lễ tân, đã công tác tại Tập đoàn Cảnh Tinh bảy tám năm nên đương nhiên biết được nhiều chuyện thâm cung bí sử hơn người khác.
Cô ta nhận ra mình vừa lỡ miệng liền lập tức im bặt, sắc mặt tái nhợt.
Những người khác đánh hơi được tin tức hay ho nhưng cũng biết có một số chuyện không nên biết quá nhiều, đành ngậm miệng.
n oán tình thù chốn thượng lưu không phải là chuyện mà người bình thường bọn họ nên nghe ngóng...
Trình Vi Nguyệt ra khỏi thang máy vừa lúc thấy Diệp Thành dẫn một nhóm người đi về phía phòng khác. Trông thấy cô, Diệp Thành nở nụ cười nghiệp vụ, lịch sự nói: “Chào cô Trình, Tổng Giám đốc Triệu đang ở trong văn phòng, cô cứ đi vào.”
Trình Vi Nguyệt cảm ơn Diệp Thành rồi nhìn theo đến khi anh ta đi khuất.
Có thể khiến thư kí Tổng Giám đốc đích thân đón tiếp, đó hẳn là một vị khách rất quan trọng.
Trình Vi Nguyệt nhìn qua cánh cửa bóng loáng của văn phòng Tổng Giám đốc nằm bên cạnh rồi mở cửa.
Trong phòng nồng nặc mùi khói thuốc, thì ra Triệu Hàn Trầm đang hút thuốc. Thấy Trình Vi Nguyệt bước vào, anh nhướng mày, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Đến đây.”
Sắc mặt anh bình thản, chẳng có vẻ gì là tức giận.