Rõ ràng tửu lượng rất rất bình thường, thế mà Cố Du còn không biết tự lượng sức mình.
Lần đầu say rượu, cô vì bảo vệ chính nghĩa, làm một anh hùng gặp chuện bất bình, rút đao tương trợ, chính vì thế mà đắc tội Phó Lệ Minh.
Thế mà cô còn không rút kinh nghiệm, lại còn có lần thứ hai.
Và dĩ nhiên lần này kết quả còn thảm và kinh dị hơn lần đầu rất nhiều, bởi vì lần này, cô không biết trời cao đất dày mà triền miên với Phó Lệ Minh cả một đêm, hậu quả là cả đời không thể chạy trốn được.
Cố quyết định không bao giờ uống rượu nữa.
Phó Lệ Minh: “Uống một ly.”
Cố Du: “Không uống.”
Phó Lệ Minh: “Anh thích thấy bộ dáng sau khi uống rượu của em.”
Cố Du: “Kiên quyết không uống!”
Phó Lệ Minh: “Vậy quay về phòng ngủ sớm một chút.”
Cố Du: “Sớm vậy hả? Thôi thì uống một chút cũng được.”