Biểu dương bản thân một hồi, cô chỉnh lại áo choàng ngủ đi thẳng đến phòng rượu ở tầng hầm. Bước chân vào đây, ánh đèn xanh đỏ chiếu vào người, chậc chậc, người có tiền thật biết cách chơi đó
Lăng Trạch đang nhấp môi với ly whiskey, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh để bàn. Tấm ảnh là hình một đứa bé chừng 8- 9 tuổi, tay cầm con thỏ nhồi bông. Dù đây chỉ là ảnh chụp lén nhưng có thể nhìn rõ cô bé kia rất đáng yêu
Tay anh vân vê chỗ gương mặt cô bé, môi cong lên một cách vui vẻ, giọng nói khàn khàn vì rượu :”Bé con, tìm được em rồi. Nhưng em lại không nhớ tôi, đợi khi em nhớ lại tôi nhất định phải phạt em”
“Em nói 10 năm sau sẽ đến tìm tôi, đúng là có đến tìm nhưng chẳng phải mục đích trước kia”
“Lăng Trạch”
Giọng nói phụ nữ vang lên phía sau lưng anh, Lăng Trạch giật mình quay đầu. Nhìn cô gái nhỏ, mở to mắt nhìn anh liền nhíu mày :”Em đi không một tiếng động như vậy, tính hù tôi chết à?”
“Tôi làm ma hay sao mà đi không tiếng động, rõ ràng là anh mất tập trung còn quát tôi”: Minh Nguyệt phụng phịu ngồi xuống ghế
Nhìn cô như vậy, không hiểu sao anh lại cảm thấy rất buồn cười. 20 tuổi rồi, chẳng khác nào cô bé năm đó cả, chỉ biết ngang ngược trách lại anh. Lăng Trạch cong môi, tựa lưng vào quầy bar với vẻ câu người, tay lắc lu ly rượu :”Bé con, em đến câu dẫn anh sao?”
Cô liếc mắt, bĩu môi một cách khinh thường :”Ai thèm”
“Cách ăn mặc của em đã nói lên tất cả rồi còn chối. Mặc áo ngủ mỏng manh như vậy, lại còn hở hang đến táo bạo”
Lăng Trạch uống chút rượu, ánh mắt nóng rực dán vào người cô gái trước mắt. Cô không để ý đến anh, liếc mắt nhìn vào tủ chứa rượu. A, chai rượu kia, bức ảnh trên đó sao lại quen đến như vậy, không đúng, rõ ràng là giống hệt nhau về vẻ bên ngoài, là bức ảnh hoa lavender
“Có gì sao?”
Thấy cô mãi nhìn vào chai rượu kia, Lăng Trạch nhướng mày lên tiếng :”Bé con, đừng nói em muốn uống chai rượu đó nhé? Rượu đó rất mạnh, em uống không được đâu”
“Chai rượu đó làm sao anh có”
“Em biết chai rượu này sao?”
“Không, chỉ hỏi thôi”: Minh Nguyệt rời mắt, lười biếng cầm bức ảnh bên cạnh, chỉ là cầm lên thôi nhưng vẫn không thèm để ý người ta
“Chai rượu đó là cha tôi cho, nếu muốn hỏi gì. Tôi đưa em về hỏi ông ấy”
Cô nhúng vai lắc đầu :“Không cần đâu, tôi sợ lắm”
“Có tôi bên cạnh sẽ không ai dám làm gì em đâu”
“Ồ, cảm ơn”
Lăng Trạch nhìn cô, kiêu ngạo kéo cô vào lòng, khẽ nói nhỏ vào tai :”Cảm ơn suông như vậy e là không hay lắm. Hay là lấy thân thể đền đáp đi, bé cưng à ~”
“Em muốn chạy cũng đã muộn rồi. Nói bản thân không quyến rũ anh, chậc nhìn xem em đang mặc cái gì đây”: Vừa nói tay anh vừa cởi đi chiếc áo choàng ngủ bên ngoài ra, bên trong là áo ngủ hai dây đầy gợi cảm, à còn ngắn củn cở
Yết hầu anh khẽ lay động, cổ họng khô khốc, hai mắt anh như bị hung đỏ, Lăng Trạch bế cô đi đến ghế sô pha dài trong phòng. Nhẹ nhàng đặt cô xuống dưới thân, tóc ai không chải chuốc như thường ngày mà buông xõa, rũ xuống trước mắt
Bàn tay nóng rực chạm vào từng lớp thịt khiến Minh Nguyệt run lên, cô nhìn anh nuốt nước miếng e sợ. Lại gợi lên dục vọng của anh ta rồi sao? Đồ ngủ này chẳng phải kính đáo hơn những bộ mà anh chuẩn bị à. Cái tên Lăng Trạch này, thật biết cách gợi tình cho bản thân mà, lạnh lùng cấm dục gì chứ.Tôi khinh, chắc chỉ mỗi tôi mới biết anh cầm thú đến mức nào
“Bé con, đang thầm mắng tôi sao?”
Lăng Trạch nhướng mày, đối diện với ánh mắt tràn đầy bực bội của cô gái nhỏ, cất giọng nhẹ nhàng :”Muốn mắng gì cứ nói ra, tôi cũng muốn nghe em suy nghĩ về tôi thế nào?”
“Tôi mới không thèm”
Nghe cô nói vậy, anh liền bật cười lớn :”Được, không thèm. Xem ra tôi quá tốt”