“Cái gì đây?”, Lăng Trạch lớn tiếng cầm một phong thư hồng hồng không biết rõ lấy từ đâu ra, gương mặt hầm hầm bước về phía Minh Nguyệt đang nằm. Bàn tay anh siết chặt cổ tay cô đến nhói đau: “Minh Nguyệt, em không để lời nói của tôi vào tai sao? Còn dám nhận thư tình của người khác. Lăng Trạch này hạ mình với em nhiều như vậy cũng không thể khiến em cảm động chút nào à?”
Minh Nguyệt cắn môi không lên tiếng, thấy vậy anh bật cười lớn: “Phải ha, em dù sao trước kia cũng là một tiểu thư khuê cát, sao có thể động lòng với thể loại không ra gì như tôi chứ. Thật xin lỗi, tôi sai rồi”
“Anh…”, cô ngẩn đầu uất ức, cằm bị anh bóp chặt. Ánh mắt sâu thẳm như dán dính vào gương mặt thanh tú của Minh Nguyệt, anh nhếch môi khinh thường: “Sao tôi lại quên mất mục đích em tiếp cận tôi nhỉ? Vốn dĩ chỉ là tiền trao cháo múc, em đối với tôi chỉ là tận tình với khách hàng, thứ em cần là tiền chứ không phải tôi. Ha ha ha”
Tiếng cười đầy thê lương của anh vang vọng khắp cả căn phòng, không lâu sau đã im bặt. Cà vạt trên áo bị anh tháo ra phăng xuống đất, nhào về phía cô cứ như hổ đói. Bàn tay anh nắm chặt hai chân không cho cô vùng vẫy, mắt phượng rũ xuống
“Cần tiền sao, tôi cho em, bao nhiêu cũng cho em. Nhưng đổi lại em phải phục tùng tôi”
Minh Nguyệt lắc đầu, nước mắt tuông ra, nhìn anh bây giờ thật sự rất đáng sợ. Đầu điên cuồng lắc: “Không, không… tôi không muốn…”
“Chát”
Lăng Trạch đánh vào mông cô vang tiếng rõ to, anh gằng giọng: “Muốn hay không, đã không còn quan trọng. Em chẳng phải làm gái vì tiền sao, tôi cho tiền em còn chưa chịu à. Minh Nguyệt, em thật tham lam”
“Đừng mà… đừng chạm vào tôi… anh tránh xa tôi ra”
Sắc mặt anh trầm xuống, khí lạnh toát ra khiến người ta rùng mình. Minh Nguyệt cắn môi sợ hãi: “Đừng mà Lăng Trạch, tôi… tôi không muốn”
“Em không muốn? Chẳng phải em đồng ý làm tình nhân của tôi à, vậy phải thõa mãn nhu cầu sinh lý của tôi chứ, phải không hả? em nói thử xem”
Minh Nguyệt nén nước mắt đang tuông ra. Người này chẳng phải trước kia rất tốt sao, nói trở mặt là trở mặt nhanh như vậy. Ngay từ đầu những thứ anh cho cô đều nằm trong sự tính toán của anh sao? Ha, phải rồi, người ta nói ở phía Bắc này tốt nhất đừng dây vào vị thái tử gia họ Lăng. Là cô ngu ngốc, là cô bị lợi ích che mờ mắt.
Lăng Trạch nắm cằm cô nâng lên, híp mắt lên tiếng: “Sao vậy, em nghĩ khóc tôi sẽ không dám làm gì em sao? Minh Nguyệt, em chưa từng nghe hậu quả chọc phải tôi sao?”
Khóe môi anh hơi nhếch lên, cười như không cười: “Muốn nắm thóp tôi không dễ dàng như vậy đâu Minh Nguyệt à. Em nghĩ tôi yêu em được thì không thể bỏ em sao? Em nghĩ tôi sẽ như những tên đàn ông ngoài kia vì tình yêu mà mất cả lý trí à”
“Em sai rồi, Lăng Trạch tôi có thể nâng em lên cũng có thể hủy hoại dìm em xuống. Làm tôi vui thì muốn gì cũng được nhưng làm phật ý tôi, em biết rồi đó, tôi sẽ không tha đâu”
Giọng nói lạnh lùng ghê rợn lại vang lên lần nữa: “Bức thư kia của Thanh Phong sao? Em thích hắn ta à?”, miệng anh nở ra nụ cười ghê rợn: “Được thôi, tôi sẽ giúp em chăm sóc tốt cho hắn ta”
“Lăng Trạch, tôi không thích …hắn, không thích… không thích chút nào cả”
Minh Nguyệt dưới thân anh run rẩy lên tiếng, ngay sau đó giọng cười của anh lại vang lên. Bàn tay nóng rang chạm vào người cô, Lăng Trạch cười cười: “Không thích hắn vậy em thích ai, hửm?”
“Không… không thích…”, cô cất giọng lí rí
Lăng Trạch: “Cũng không thích tôi sao?”
Câu nói vừa dứt, cô đã ngẩn đầu ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh. Nhìn ánh mắt kia, Lăng Trạch hận không thể móc nó ra cho chó ăn, tại sao? Tại sao vậy, anh tốt như vậy mà.
“Không thích tôi cũng không sao, nhưng trong lòng em không được chứa bất kì người đàn ông nào khác”, vừa nói, ngón tay anh vừa mạnh mẽ chỉ vào ngực trái của cô, cơ hàm anh cắn chặt, gằng giọng nói: “Nếu không, tôi sẽ moi tim em ra. Thứ Lăng Trạch này không có, đừng hòng ai có được”
“Anh bị điên à? Đừng nghĩ bản thân có quyền có thế rồi muốn chèn ép người ta thế nào… ưm”
Chưa kịp hết câu, miệng cô đã bị bao lấy, quần áo vang lên tiếng “Roẹt roẹt”, bộ quần áo được cắt may công phu bây giờ chỉ còn lại là những mãnh vải vụn vươn vãi trên đất
“Đừng.. dừng lại… anh không thể ép buộc người khác làm chuyện này…”
“Lăng Trạch, anh tỉnh táo lại… cho tôi… Cưỡng ép người khác là phạm pháp đó a…a tránh ra…”
Lăng Trạch nhìn cô vùng vẫy trong vô vọng liền cười một tiếng đầy sảng khoái: “Phạm pháp? Ở đây tôi nắm quyền, với lại em cũng không thể ra khỏi đây muốn kiện tôi chẳng khác nào là chuyện muốn lên trời à”
“Anh… a … cút đi… Tôi ghét anh… đừng chạm vào tôi”
“Em ghét tôi? Ồ, vậy ghét đi, tôi không quan tâm”, lời nói của anh nhẹ như lông tơ nhưng khiến bộ não của Minh Nguyệt nhất thời không load kịp. Không quan tâm, cô bây giờ giống như thứ đồ chơi bị bỏ đi ấy à? Không phải, lúc này vẫn còn sử dụng mà.