"Con gái, mau xuống ăn sáng đi. Cha đã chuẩn bị những món mà con thích rồi đây"
Lúc Minh Nguyệt bước chân xuống cầu thang thì đã nghe tiếng cha Minh vang ra từ phía bếp. Ông cởi bỏ áo vest bên ngoài, rõ ràng đã mặc rất nghiêm chỉnh nhưng vẫn đeo tạp dề nấu đồ ăn sáng cho cô.
"Nào Minh Nguyệt, nhìn xem có thích hay không?"
Theo lời nói của cha Minh, cô nhìn xuống bàn ăn. Từ nhỏ, cô đã khó nuôi hơn người khác, lại kén ăn, cha luôn là người tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô. Cô nhớ có lần cả một tháng cô ăn chẳng trùng món nào với món nào.
"Cha à, người cất công quá rồi. Con lớn rồi đâu phải trẻ con như trước kia, cha cứ kêu đầu bếp làm là được mà"
Cha Minh chậc lưỡi: "Trước đây chẳng phải cũng như vậy sao? Có phải ở chỗ của Lăng Trạch, con chịu không nhiều rồi không?"
Nhắc đến Lăng Trạch, ánh mắt của ông tối đi rất nhiều: "Người nhà họ Lăng kia đúng là chẳng có ai tốt cả"
Cha Minh căm ghét nhà họ Lăng một phần cũng là vì mẹ cô. Bà là con cháu thuộc một nhánh trong nhà họ Lăng.
Trước kia, hôn lễ của cha và mẹ không được nhà họ Lăng chấp thuận.
Sau khi sinh cô ra, mẹ bị bắt trở lại nhà họ Lăng và bị ép gả cho người khác. Mẹ của cô sao có thể chấp nhận việc này chứ, mẹ đã lấy cha, đã sinh ra cô.
Bọn họ vậy mà mặc kệ sự phản đối mãnh liệt của mẹ.
"Cha, chẳng phải con quay về rồi sao?"
Minh Nguyệt kéo ông ngồi xuống ghế, mỉm cười vui vẻ: "Cha mau ăn đi, chẳng phải còn đến công ty sao? Con muốn nhận chức lắm rồi"
"Được rồi, được rồi"
Sau khi hai cha con Minh Nguyệt ăn sáng xong liền lên xe đi đến công ty của bà ngoại cô. Đây là công ty riêng của bà ngoại, không liên quan gì đến nhà họ Lăng. Tuy không phải là công ty lớn trên thị trường nhưng chí ít vẫn đủ để nuôi cô.
Đến nơi, cô theo sau cha Minh đi thang máy dành riêng cho chủ tịch lên phòng làm việc. Thư ký, trợ lý cũng được cha sắp xếp sẵn cho cô.
"Chủ tịch, cô đến rồi"
Minh Nguyệt mím môi, cô mới 20 tuổi đã có thể ngồi lên ghế làm chủ tịch rồi hay sao? Chậc, nói ra nghe oai quá đi mất.
"Minh Nguyệt, con cứ làm việc đi. Có việc gì cứ hỏi thư ký, hiểu không?"
"Con hiểu rồi ạ"
Ngừng một chút cô lại hỏi: "Cha không ở lại đây sao?"
"Chậc, xem con kìa. Cha có nhiều việc cần làm, con ở đây vừa làm vừa học hỏi kinh nghiệm từ thư ký đi nhé. Sau này công ty còn phải nhờ vào sự quản lý của con"
Ấy trời, sao khó khăn lại đổ lên người mình nữa rồi. Minh Nguyệt thở dài, ngồi lên ghế: "Được rồi, con sẽ cố gắng"
Nói với cô xong, cha Minh quay sang trao đổi một vài việc với thư ký bên cạnh rồi rời đi sau đó.
"Chủ tịch, cô xem tài liệu này có cần chỉnh sửa gì không?
Minh Nguyệt nhìn chồng tài liệu được đưa đến mà đỡ trán, cô nằm ra bàn mệt mỏi lên tiếng: "Chị à, không phải chứ. Sao nhiều dữ vậy?"
Chị thư ký khẽ cười: "Đây là số ít thôi, tôi và anh Nam đã chia nhau một số rồi"
Cô nghe vậy mà gật gù, đúng là hai thư ký cha sắp xếp cho cô tốt qua đi mất. Sau đó cô lia mắt đến hai người khác nữa trong phòng: "Còn hai người đó"
"Chủ tịch, chúng tôi có nhiệm vụ giải đáp thắc mắc của cô. Có gì không hiểu cứ hỏi chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng giúp cô"
Thôi được rồi làm thì làm. Chưa làm được bao lâu thì chị thư ký đã báo cho cô một tin chấn động: "Chủ tịch, lát nữa chúng ta phải đi gặp đối tác"
What? Mới ngày đây nhận chức đã đi gặp đối tác rồi hả?
Mọi người đừng hỏi tại sao chuyện của mẹ nu9 lúc thế này lúc thế kia nhé. Mọi thứ sẽ được giải thích sau ạ